Chương 7 - Địa Chỉ Tử Hình

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Chúng ta về nhà nhé?”

“Em sẽ chăm sóc anh thật tốt, ở bên anh cho đến ngày anh thật sự buông bỏ được tất cả.”

“Nếu đến lúc đó, anh có lựa chọn khác… em… em sẽ buông tay.”

Lộ Trác nhẹ nhàng vuốt mái tóc trên đỉnh đầu của Liễu Mộ Mộ.

Sau đó, khi liên tiếp phát hiện DNA của tôi tại hiện trường nhiều vụ án—

Anh lập tức xóa số của tôi.

Anh nghĩ, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho Mạc Từ Yên.

Anh thề sẽ đích thân bắt người phụ nữ đã làm ô uế danh hiệu cảnh sát của cha anh và cha tôi.

Anh muốn cô ta phải khóc lóc hối lỗi, phải thừa nhận mình đã phản bội lý tưởng năm xưa.

Sau đó, anh dọn sạch mọi vật dụng có liên quan đến tôi trong nhà.

Về sau, trong nhà dần xuất hiện nhiều thứ mềm mại, dễ thương hơn.

Gối ôm hình dâu tây, nước hoa ngọt ngào, hoa tươi trên bàn ăn, và cả một dãy figure chibi đặt ở đầu giường.

Nơi này trông ngày càng giống một mái ấm.

Nhưng không hiểu sao, anh lại cảm thấy—

Nơi này ngày càng… không giống “nhà” của mình.

Hai người cứ thế sống chung không rõ danh phận suốt năm năm.

Cho đến khi Liễu Mộ Mộ công khai cầu hôn anh vào đúng ngày sinh nhật.

Họ thuận theo tự nhiên mà kết hôn, rồi có với nhau một đứa con.

“Đội trưởng Lộ, anh không sao chứ?”

Tiếng đồng nghiệp lo lắng kéo anh ra khỏi cơn hồi tưởng.

Nhưng trước mắt Lộ Trác lại là một vòng xoáy chao đảo.

Cả thế giới như một ảo ảnh không chân thật—

Sụp đổ rồi để lại một đống hoang tàn.

Tôi lo lắng tiến lại gần, sợ anh sẽ ngã xuống sàn.

May mà đồng nghiệp kịp đỡ, dìu anh nằm xuống ghế sofa.

“Đội trưởng Lộ, anh đã thức gần một tuần rồi, về nghỉ ngơi đi.”

Lộ Trác nhíu chặt mày, tay bóp lấy trán.

“Không cần, tôi nghỉ ở đây một chút là được.”

Đồng nghiệp rót một ly nước để bên cạnh, suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

“Hay… để tôi gọi chị dâu đến nhé?”

Lộ Trác lập tức nổi đóa, quát lên: “Đừng gọi cô ta là chị dâu!”

Đồng nghiệp giật mình dựng tóc gáy.

Lộ Trác nhận ra mình mất kiểm soát, cố gắng ngồi dậy, cất lời giải thích:

“Không thể gọi cô ta như vậy.”

“Cái chết của Yên Yên… cô ta có liên quan nghiêm trọng.”

“Đây là bản ghi lời khai, làm ơn nhập vào hệ thống giúp tôi.”

“Và… cử người theo dõi cô ta.”

Đồng nghiệp cầm bản ghi rời đi.

Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Lộ Trác.

Trong thoáng chốc, tôi như quay về quá khứ—khi chưa từng có mâu thuẫn.

Mỗi ngày, chúng tôi cùng nhau ngồi trong văn phòng, bàn chuyện vụ án, tám chuyện linh tinh.

Còn nói xem bao giờ thì nên có em bé.

Tôi vẫn như bây giờ, chen vào ngồi chung ghế với anh.

Anh dùng đùi kẹp lấy chân tôi, ngón tay xoắn lấy tóc tôi nghịch.

Lâu lâu lại lục ngăn kéo lôi ra cà phê, trà sữa, hoặc chiếc bánh nhỏ vị hạt dẻ mà tôi thích nhất.

Nhưng khi tôi hoàn hồn lại, thứ tôi thấy—

Chỉ là khuôn mặt đau khổ của Lộ Trác, và giọt nước mắt lặng lẽ rơi nơi đuôi mắt.

Nghỉ ngơi, đối với Lộ Trác mà nói, giống như một cơn ác mộng.

Trong mơ, đôi mắt tôi đỏ hoe đầy giận dữ và bộ hài cốt đầy thương tích cứ luân phiên xuất hiện.

Anh ôm lấy cái đầu nặng trĩu.

Khóe mắt lướt qua chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út.

Rồi như phát điên, anh giật mạnh nó ra—

Ném xuống đất và giẫm đạp không thương tiếc.

Mãi cho đến khi pháp y đẩy cửa bước vào.

“Đội trưởng Lộ, xin chia buồn.”

“Đứa bé còn quá nhỏ, bào thai đã bị phân hủy hoàn toàn, không còn bất kỳ phần thi thể nào có thể thu thập được.”

Lộ Trác sững sờ hỏi: “Đứa bé nào?”

7

Đến lượt pháp y cũng sững người.

“Anh không biết sao?”

“Trong báo cáo viết rất rõ, phòng giám định qua việc phân tích vi lượng trong xương cho thấy có sự khác biệt so với phụ nữ bình thường chưa mang thai.”

“Từ đó suy đoán, lúc cảnh sát Mạc qua đời, rất có thể đã mang thai khoảng 1–3 tháng.”

Đầu óc Lộ Trác hoàn toàn trống rỗng.

Trước khi kịp phản ứng, nước mắt đã rơi xuống trước.

Anh bỗng nhớ lại khoảng thời gian hai người giận dỗi nhau, tâm trạng của Mạc Từ Yên thay đổi thất thường một cách kỳ lạ.

Thì ra chỉ là phản ứng bình thường do hormone giai đoạn đầu thai kỳ gây ra.

Ánh mắt Lộ Trác trong khoảnh khắc trở nên vô hồn.

Linh hồn tôi cũng bất chợt run rẩy, xao động.

Thì ra… tôi từng có một đứa con sao?

Không biết vì sao, ý thức tôi đột nhiên mờ đi.

Khi tỉnh lại đã là lúc đang trôi nổi trong bệnh viện, nhìn thấy Lộ Trác sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh.

Ngoài cửa là tiếng Liễu Mộ Mộ the thé, đầy gắt gỏng.

“Tại sao không cho tôi vào?!”

“Anh làm ơn phân biệt cho rõ, tôi là vợ anh ấy! Vợ chăm chồng là chuyện đương nhiên!”

Cửa vừa mở ra, cô ta liền nhào vào lòng Lộ Trác.

Nhưng anh lại siết chặt tay, đẩy mạnh cánh tay cô ta ra.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)