Chương 1 - Di Sản Bị Lãng Quên
Bà nội mắc bệnh ung thư, vậy mà trong nhà chẳng có ai muốn chữa trị cho bà.
Bác cả và mợ cả đuổi bà ra khỏi nhà, ba mẹ tôi thì khuyên bà từ bỏ, còn cô út và chú út thì mắng mỏ, bảo sao bà còn chưa chết.
Chỉ có tôi là lén lút đến thăm bà, mang đồ ăn ngon cho bà, chắt chiu từng đồng để mua máy điều hòa mới cho bà.
Cho đến một ngày, bà nội lấy ra di sản của mình — bà không chỉ sở hữu một căn tứ hợp viện ở thủ đô, mà còn biết rõ chỗ cất giữ những món cổ vật vô giá.
Lập tức, thái độ của họ thay đổi hoàn toàn. Cả đám thân thích bỗng trở nên cung kính, ân cần với bà, hận không thể nâng bà trên lòng bàn tay.
Thế nhưng, sau khi bà qua đời, bà để lại di sản cho tất cả họ… chỉ duy nhất quên mất tôi.
1
Về quê ăn Tết, cả nhà chẳng ai buồn đi cùng.
Mẹ tôi còn mắng:
“Về thăm cái bà già sắp chết làm gì, chẳng cho mày được đồng nào đâu.”
Em trai nằm dài trên ghế sofa chơi game, ba thì dán mắt vào điện thoại, giả vờ như không nghe thấy gì.
Từ sau khi bà nội bị ung thư, trong mắt người nhà, cứ nhìn thấy bà là thấy xui xẻo.
Nhưng tôi không đành lòng, cứ nghĩ đến gương mặt hiền hậu của bà, lại không nỡ để bà một mình cô đơn ở quê.
“Ba cũng không đi à? Hay gọi hỏi bác cả với mợ xem, dù sao bà cũng đang ở nhà họ mà.”
Ba tôi bực bội đáp mà không rời mắt khỏi điện thoại:
“Đừng làm phiền tao. Ai muốn đi thì đi, tao bận lắm!”
Tôi bất lực, liền nghĩ tới bác cả. Trước khi bà bị bệnh, bà vẫn còn chăm chắt chắt cho nhà bác, chẳng lẽ đến thăm bà một chút họ cũng không làm được?
Tôi gọi điện cho bác, đợi rất lâu mới có người nghe máy.
Nhưng vừa nghe tôi nói muốn về thăm bà, bác đã gắt:
“Bác với mợ mày bận trông cháu, không có thời gian đâu. Với lại bà mày có liệt giường đâu mà cần người chăm!”
Nói xong, bác lập tức cúp máy.
Còn cô út thì khỏi phải nói, chưa để tôi kịp mở lời đã hô to trong nhóm gia đình:
“Nhà tôi đi du lịch Hải Nam rồi, năm nay không về nữa đâu nha!”
Cơn tức nghẹn lại trong lòng tôi. Trước khi bà bệnh, mấy người đâu có như vậy!
Hồi trẻ, bà là công nhân, là người phụ nữ giỏi giang tháo vát.
Chúng tôi – lũ cháu chắt – đều do một tay bà chăm sóc từ nhỏ.
Khi mẹ tôi mang thai em trai, ba mẹ đem tôi giao hẳn cho bà chăm. Nếu không nhờ bà kiên quyết đăng ký hộ khẩu cho tôi, giờ tôi có khi vẫn là đứa không giấy tờ.
Bà luôn đối xử công bằng với mọi đứa cháu, có tiền hưu là liền đem mua đồ ăn ngon cho tụi tôi.
Lúc ấy, bác cả, ba tôi, và cả cô út – ai cũng tranh nhau đón bà về ở cùng.
Vì bà sạch sẽ, nấu ăn ngon, lại có học thức. Có bà trong nhà chẳng khác gì có bảo mẫu cao cấp miễn phí.
Nhưng từ khi bà bệnh, không giúp được gì nữa, thì mọi người lập tức thay đổi.
Dù vậy… bà vẫn là bà nội tôi! Họ không đi thì tôi đi.
Vừa bước vào sân, tôi đã thấy bà đang lúi húi đào cải trong vườn.
Bà gầy rộc đi, má hóp sâu, xương gò má nhô cao, cả người như chỉ còn da bọc xương.
Mắt tôi cay xè.
Nghe tiếng cửa mở, bà quay đầu lại:
“Nhà Yaya đấy à? Sao con lại về? Mau vào nhà, ngoài này lạnh lắm!”
Khi bà giơ tay gọi tôi, tôi thấy rõ chiếc áo bông của bà đã rách toạc ở khuỷu tay, để lộ lớp bông trắng bên trong.
Tôi nghẹn ngào mang sữa và bánh mì vào nhà.
Trong nhà lạnh lẽo, giờ ai cũng dùng máy sưởi rồi, mấy ai còn dùng bếp than.
Bà không có máy sưởi, cũng chẳng nỡ bật điều hòa tôi mua tặng. Cách sưởi duy nhất của bà là nấu một ấm nước sôi rồi ôm vào trong chăn.
Bà sợ tôi lạnh, liền vội vàng rót nước ấm vào túi chườm tay cho tôi.
“Khụ khụ, bà còn tưởng năm nay tụi con không về nữa chứ… Ba mẹ con đâu rồi?”
Thấy ánh mắt mong mỏi của bà, tôi không nỡ nói thật, chỉ đành bịa:
“Họ đang bận tăng ca, chưa sắp xếp được…”
Bà không hỏi thêm, vẫn như mọi lần, nấu cho tôi một bàn đồ ăn ngon lành.
Nhưng vừa ăn xong, bà đã loay hoay định đi rửa chén.
Tôi vội vàng giành lấy, nhưng bà không chịu.
“Khụ… con khó khăn lắm mới về, cứ ngồi nghỉ đi… khụ khụ khụ…”
Tiếng ho ngày càng dồn dập, mặt bà đỏ bừng lên, rồi bất ngờ ho ra máu, cả người đổ gục như sợi mì chín nhũn.
Tôi sợ đến chết lặng, lập tức gọi cấp cứu.
Nhưng làng quê cách bệnh viện rất xa, ít nhất cũng phải mất nửa tiếng chạy xe.
Gọi xong xe cứu thương, tôi liền gọi cho ba.