Chương 3 - Dì nhỏ mắc bệnh công chúa
Tôi quả thực là thần y tái thế,một cái tát trực tiếp chữa khỏi chân cho Bạch Lệ.
Bà ta nhảy khỏi lưng Cố Dịch Xuyên, giơ tay định tát trả vào mặt tôi.
Nhưng có Cố Dịch Xuyên ở đây, Bạch Lệ làm sao có thể tát được tôi?
Bị Cố Dịch Xuyên ngăn cản, bà ta không tát được, liền ngồi xuống đất khóc.
"Tao chẳng làm gì cả, chỉ đùa với Tiểu Cố một chút, mà mày đã đánh tao như vậy!"
"Thật là không có lý lẽ! Tao phải để các bậc trưởng bối trong nhà đến phân xử!"
Nói xong, bà ta lấy điện thoại ra, kéo tôi vào nhóm gia đình bên nhà mẹ.
Vừa bị kéo vào, tôi đã thấy dì nhỏ trong nhóm đang trắng đổi trắng thay đen:
"Con chỉ đùa một chút, Hứa Nhiễm đã đánh con một cái trước mặt bố mẹ nó!"
Người cậu trong nhóm cũng là người rất thương dì nhỏ, một đoạn ghi âm dài 60 giây lập tức được gửi đến.
Đại ý là: Dì nhỏ là con gái được bà ngoại yêu thương nhất, nếu ai bắt nạt em gái ông, ông sẽ trực tiếp cầm dao đến đòi công bằng.
Tôi không giải thích thêm, trực tiếp gửi bản ghi âm tối qua vào nhóm.
Để mấy chục người trong nhóm gia đình này nghe cho kỹ, Bạch Lệ đã quấy rối Cố Dịch Xuyên vào nửa đêm như thế nào.
Nghe xong bản ghi âm, cậu tôi lại nói:
"Rõ ràng Lệ Lệ chỉ đang đùa với Tiểu Cố, lẽ nào còn thật sự thích Tiểu Cố sao?"
Vợ của cậu tôi cũng nói:
"Nhiễm Nhiễm, dì nhỏ của cháu từ nhỏ đã quen được chiều chuộng như công chúa, cháu đừng chấp nhặt với nó."
Tôi vốn định cãi lại, nhưng nghĩ lại, bằng chứng trên tay tôi cũng không đủ thuyết phụ, nếu cả gia đình coi hành vi này của Bạch Lệ là đùa giỡn, vậy tôi chi bằng xuôi theo dòng nước, để bà ta không dám nói ra suy nghĩ thực sự của mình.
Trong nhóm, tôi nói nhỏ nhẹ hơn:
【@Bạch Lệ, hóa ra dì nhỏ chỉ đùa thôi, cháu hiểu lầm dì rồi, cháu xin lỗi dì trong nhóm ạ.】
Bạch Lệ lên giọng:
【Cháu xin lỗi cũng được, nhưng dì không chấp nhận, dì trong sạch, cháu dựa vào đâu mà vu khống dì vô cớ.】
Không chấp nhận thì thôi!
Tôi không nói thêm gì trong nhóm với Bạch Lệ nữa, dù sao người xem càng ngày càng đông, Bạch Lệ thích mất mặt, tôi không muốn bồi thường cho bà ta.
Tôi nắm tay Cố Dịch Xuyên, đi thẳng lên đỉnh núi.
Chân Bạch Lệ lập tức khỏi, chạy đến chặn tôi lại:
"Hứa Nhiễm, mày không giữ lời!"
"Đã nói để Tiểu Cố cõng dì đến cáp treo!"
Tôi cười khẩy, nhìn bà ta có thể chạy nhảy:
"Chân của dì nhỏ không phải vẫn khỏe sao? Sao lại cần người cõng?"
"Rốt cuộc là tàn tật về thể xác hay tàn tật về tâm lý?"
Nói xong, tôi không dây dưa với bà ta nữa, kéo Cố Dịch Xuyên bước nhanh về phía trước.
4.
Cảnh trên đỉnh núi rất đẹp, Cố Dịch Xuyên đã chụp cho tôi vài tấm ảnh đẹp như mơ, tâm trạng tôi vui vẻ hẳn lên.
Cố Dịch Xuyên ôm tôi vào lòng:
"Nhiễm Nhiễm, em có thấy nên mua riêng cho dì nhỏ một căn nhà không, để bà ta không ở nhà bố mẹ em nữa, thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy?"
Tôi cười anh ấy ngây thơ:
"Anh mua nhà cho bà ta, bà ta chỉ nghĩ rằng anh cũng có ý với bà ta, sẽ càng lấn tới!"
Cố Dịch Xuyên bực bội: "Vậy phải làm sao? Hay là giới thiệu cho bà ta một đối tượng mai mối? Bà ta kết hôn rồi sẽ không làm chuyện này nữa."
"Đối tượng kết hôn? Đối tượng kết hôn mà bà ta để mắt tới chính là anh!"
Cố Dịch Xuyên vội vàng xua tay: "Không được, không được."
Đang khi tôi và Cố Dịch Xuyên đang bàn bạc đối sách, mẹ tôi gọi điện thoại đến, vô cùng hốt hoảng.
"Nhiễm Nhiễm! Dì nhỏ của con mất tích rồi!"
Tôi và Cố Dịch Xuyên nhìn nhau? Mất tích rồi? Chúng tôi không đi đường rừng, sao có thể mất tích được?
Mẹ tôi nói, sau khi tôi và Cố Dịch Xuyên rời đi, dì nhỏ nói muốn đi vệ sinh, bảo họ đi trước.
Mẹ tôi sợ dì nhỏ không khỏe, nên ở lại chờ luôn.
Nhưng đợi đến bây giờ, dì nhỏ vẫn chưa đến.
Bà ấy đi tìm trong nhà vệ sinh một vòng, cũng không thấy dì nhỏ, gọi điện thoại cho dì nhỏ cũng không bắt máy.
Dì nhỏ tính tình được nuông chiều từ bé như vậy, chắc chắn là giận dỗi tự ý xuống núi trước, tôi an ủi mẹ tôi:
"Dì nhỏ chắc chắn là tự mình xuống núi về rồi, không nghe điện thoại cũng là đang giận dỗi với mẹ thôi."
"Mẹ đừng lo lắng nữa, phong cảnh trên đỉnh núi đẹp lắm, mẹ và bố nhanh đến xem đi.”
Mẹ tôi thấy tôi nói có lý, dù sao trước đây khi bà ngoại còn sống, Bạch Lệ cũng thường dùng chiêu trò biến mất để cố ý khiến họ lo lắng, nhưng thực ra bà ta tự tìm một quán nhỏ hẻo lánh, ăn ngon uống tốt, chẳng hề tủi thân tí nào.
Đó là thủ đoạn quen thuộc của bà ta rồi, tôi bảo mẹ tôi lần này đừng để ý đến bà ta, bà ta tự thấy chán sẽ quay về.
Nhưng lần này có vẻ không giống như trước.
Cả nhà chúng tôi từ đỉnh núi xuống, ăn cơm xong lại lái xe một tiếng về nhà, dì nhỏ vẫn không có nhà.
Mẹ tôi lập tức sốt ruột.
"Lệ Lệ sớm như vậy đã xuống núi rồi, sao bây giờ vẫn chưa về? Không lẽ thật sự xảy ra chuyện gì rồi?"
“Mẹ gọi điện thoại cho nó lần nữa!"
Điện thoại gọi đi, nhưng lại là âm thanh báo "đối phương đã tắt máy".
Mẹ tôi vội vàng cuống cả lên: "Lệ Lệ thật sự xảy ra chuyện rồi! Chúng ta mau đi báo cảnh sát!"
Tôi ngăn mẹ tôi lại: "Bạch Lệ là người trưởng thành rồi, mất tích chưa quá 24 giờ thì không thể lập án được."
"Vậy phải làm sao bây giờ!" Mẹ tôi gấp đến độ sắp khóc rồi.
Tôi có thể hiểu tâm trạng của bà ấy, bà ấy không chỉ lo lắng cho Bạch Lệ, mà còn sợ Bạch Lệ xảy ra chuyện gì, bà ấy không thể ăn nói với bà ngoại trên trời.
Tôi vừa định mở miệng, thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa kịch liệt.
Mẹ tôi tưởng là Bạch Lệ đã quay lại, liền vội vàng lau nước mắt nước mũi rồi đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đã bị người bên ngoài hung hăng đá một phát.
Mẹ tôi không giữ được thăng bằng, trán đập vào tủ bếp bên cạnh.