Chương 7 - Di Chúc Bí Mật Của Bà Nội
Tôi cho thôi toàn bộ người làm cũ, chỉ giữ lại một cô giúp việc theo giờ kín tiếng, mỗi tuần đến dọn dẹp hai lần.
Tôi ẩn mình, sống khép kín như một con thú đang nghỉ đông.
Nhưng họ đến nhanh hơn tôi tưởng.
Một buổi chiều cuối tuần, tôi đang cắt tỉa hoa hồng trong vườn, thì bốn chiếc xe hơi khác nhau nhưng đều hầm hố dữ dằn, dừng lại trước cổng biệt thự.
Cửa xe mở ra.
Bác hai, bác ba, bác tư, bác năm.
Không thiếu một ai, tất cả đều đến.
Tôi đặt kéo tỉa hoa xuống, lau tay, thậm chí còn chẳng buồn vào nhà thay đồ.
Tôi chỉ mặc chiếc áo phông trắng và quần jeans đơn giản nhất, bình thản bước tới mở cánh cổng sắt chạm hoa văn.
Bác hai Tôn Kiến Quân là người đầu tiên xông vào, ánh mắt như radar, tham lam quét qua từng ngóc ngách trong khu vườn.
“Tôn Tiểu Nhã! Mày lấy đâu ra tiền để ở nơi như thế này?!”
Ông ta đi thẳng vào vấn đề.
Tôi mỉm cười.
“Bác hai, bác nói vậy, cứ như thể cháu ở đây là phạm pháp vậy.”
“Bớt nói nhảm đi!” – bác tư là người nóng tính – “Bà cụ chẳng để lại gì cho mày cả! Đừng có nói với tao là với cái lương bèo bọt của mày, mà mày đủ tiền ở chỗ này!”
Tôi nghiêng người, mở rộng cửa mời họ vào.
“Vào nhà rồi nói. Đứng ngoài cổng ầm ĩ thế này, mất mặt nhà họ Tôn đấy.”
Bốn người liếc nhìn nhau, rồi lần lượt bước vào.
Trong phòng khách, cửa kính sáng choang, ghế sofa da thật đắt tiền, sàn đá cẩm thạch bóng loáng — từng chi tiết đều như đang kích thích dây thần kinh mong manh và nhạy cảm của họ.
Bác cả hắng giọng, bày ra dáng vẻ trưởng bối.
“Tiểu Nhã à, bọn bác cũng chỉ lo cho cháu thôi. Con gái mới ra đời đi làm, phải cẩn thận, đừng để người ta lừa.”
Tôi tự tay rót cho mỗi người một ly nước lọc.
Sau đó, tôi ngồi xuống ghế đơn đối diện họ, bắt chéo chân, dáng vẻ ung dung.
“Bác cả lo xa rồi.”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi quét qua từng gương mặt bốn người họ.
“Ngôi nhà này là của bạn trai cháu.”
8
Bốn người họ sững người.
“Bạn trai?” – bác hai hét lên, giọng cao vút – “Khi nào mày có bạn trai?! Sao tao không biết?! Đừng có mà bịa!”
Tôi nhẹ nhàng thổi hơi trên miệng cốc nước nóng.
“Chuyện của cháu, hình như không có nghĩa vụ phải báo cáo với các bác từng việc một, đúng không?”
“Hơn nữa, bà nội vừa mất, các bác đã đuổi cháu ra khỏi nhà. Cháu có người yêu, tìm nơi nương tựa, chẳng phải là điều hợp lý sao?”
Lời tôi nói khiến họ á khẩu.
Bác ba đảo mắt, đổi chủ đề.
“Vậy… mấy bộ sườn xám bà để lại cho cháu đâu?”
Đến rồi.
Đây mới là mục đích thực sự khiến họ đến hôm nay.
Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngơ ngác vừa đủ.
“Sườn xám? Ở trên lầu chứ đâu.”
“Dẫn bọn tao đi xem!”
Cả bốn người gần như đồng thanh. Họ nhất định không tin bà không để lại gì cho tôi.
“Được thôi.”
Tôi đứng dậy, bước đi với tư thế tao nhã dẫn đường.
Tôi mở cửa phòng thay đồ ở tầng hai.
Một hàng dài những chiếc sườn xám, lặng lẽ treo trên giá.
Dưới ánh đèn trần sáng rực, lớp lụa và gấm phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ, đường thêu tinh xảo, khuy áo thanh lịch.
Thiếu đi ánh sáng mờ ảo, chúng chỉ còn là những bộ đồ cổ bình thường, thậm chí có phần lỗi thời.
Bốn người đàn ông nhào tới như những con sói.
Họ cầm từng chiếc lên, sờ soạng kỹ càng, thậm chí lật cả lớp lót bên trong, đưa ra ánh sáng soi xem.
Bác hai cầm lấy bộ màu xanh đậm mà ông từng thấy một lần, ngón tay miết đi miết lại trên vải.
Không có gì cả.
Không chỉ vàng, không kim cương, không ngọc phỉ thúy.
Không có gì hết.
Sắc mặt ông ta, từ mong đợi, chuyển sang nghi hoặc, rồi đến thất vọng, cuối cùng là một vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ.
“Không thể nào!”
Ông ta quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn tôi.
“Bà cụ sao có thể chỉ để lại cho mày mấy bộ sườn xám tầm thường này chứ…”
Tôi ngắt lời ông ta, ánh mắt ngây thơ vô tội.
“Bác hai, chẳng phải hôm đó bác đã nói rồi sao? Đây chỉ là mấy món ‘đồ cũ không đáng một xu’ mà.”