Chương 1 - Di Chúc Bí Mật Của Bà Nội
Tôi được bà nội nuôi lớn. Sau khi bà qua đời, để lại bốn căn nhà.
Trong di chúc, bà chia mỗi căn nhà cho một người cháu trai bên bốn bác trai, mỗi người một căn.
Không hề nhắc đến tôi.
Bác hai khóc đến không tự kiềm chế được, nhưng vừa quay đầu đã nhìn chằm chằm vào căn nhà rồi nói với tôi:
“Tiểu Nhã, căn nhà này giờ là của anh họ con rồi, cho con hai ngày, hãy dọn ra đi.”
“Mẹ bác lúc sinh thời rất thích mặc sườn xám, trong tủ còn hơn hai mươi bộ, để lại cho con làm kỷ niệm.”
Tôi vừa khóc vừa gật đầu. Tối hôm đó, tôi mơ thấy bà nội.
Bà mỉm cười hỏi tôi có trách bà không vì không để lại tài sản. Tôi khóc lắc đầu nói, con không cần tài sản, con chỉ cần bà trở về.
Bà xoa đầu tôi:
“Con ngốc này, đúng là nói chuyện ngốc nghếch, mau dậy đi, mở tủ sườn xám ra, bà để lại cho con món đồ tốt đấy~”
1
Linh đường của bà nội vừa được dỡ bỏ.
Ngày mai, tôi sẽ phải rời khỏi ngôi nhà cũ mà tôi đã sống suốt mười lăm năm.
Khi ba mẹ tôi mất vì tai nạn xe lúc tôi ba tuổi, chính bà nội đã kéo tôi từ Quỷ môn quan trở về, từng muỗng cháo, từng ngụm canh, nuôi tôi khôn lớn.
Bà lão nhỏ bé cả đời mạnh mẽ, nhưng lại mềm lòng nhất với tôi.
Nếu không vì cơn nhồi máu cơ tim đột ngột, bà có thể còn ở bên tôi thêm nhiều năm nữa.
Mấy ngày nay, tôi khóc đến đứt ruột đứt gan.
Nhưng bốn ông bác “tốt bụng” của tôi, khi biết tin bà mất, phản ứng đầu tiên lại vô cùng đồng nhất:
“Mẹ… để lại gì không?”
Tôi đưa cho họ phong bì mà bà đã chuẩn bị từ ba năm trước, bên trong chỉ có một số điện thoại.
Tay bác ba run rẩy dữ dội, vừa bấm gọi xong, người từ đầu dây bên kia đã nhanh chóng xuất hiện.
Luật sư mặc vest đen chỉnh tề, mặt lạnh như tiền, mở cặp công văn, lấy ra di chúc.
“…Bốn căn nhà đứng tên bà, giao cho cháu trưởng Chu Vĩ, cháu thứ Chu Hạo, cháu ba Chu Kiệt, cháu tư Chu Bân, mỗi người một căn.”
Đọc xong, cả căn phòng đầy đàn ông trưởng thành cùng thở phào một hơi thật lớn.
Bộ dạng như trút được gánh nặng đó, chẳng khác nào người nằm trong quan tài lạnh kia không phải bà, mà là chính họ.
Bác năm thậm chí còn vỗ ngực, cười mà như không cười, mở miệng:
“May mà mẹ chưa lẫn, biết là không thể để tài sản cho người ngoài.”
Nói xong, ông ta liếc tôi một cái đầy ẩn ý.
Tôi không lên tiếng, chỉ thấy như có ai đó móc mất một mảnh trong tim mình, gió lạnh ùa vào.
Bà từng hay nói: “Phận nữ nhi lập thân, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.”
Bà nuôi tôi lớn thế này, đã là ơn nghĩa ngập trời, những thứ tài sản ngoài thân kia, tôi chưa từng có ý định tranh giành.
Luật sư cất giấy tờ đi, trước khi rời đi, nhìn tôi đầy ẩn ý.
Lúc đó tôi còn chưa hiểu được ánh mắt sâu xa của ông.
Mọi người rời đi như chim thú tan đàn, chỉ còn bác hai nán lại.
Ông ta trước tiên nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu, ôm vai tôi khóc giả vờ, nhưng giữa chừng lại bắt đầu không ngừng quan sát đồ nội thất gỗ đỏ trong căn nhà này.
“Tiểu Nhã, con cũng đừng trách bà con tàn nhẫn.”
“Căn nhà này giờ là của anh họ con rồi, anh em ruột phải rõ ràng sổ sách, con là con gái ở đây cũng không tiện.”
Ông ta ngừng một chút, làm ra vẻ rộng lượng.
“Thế này đi, cho con hai ngày, hãy dọn ra nhé.”
Tôi siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, nhưng lại chẳng cảm thấy đau.
Bác hai không để ý đến sự khác thường của tôi, ánh mắt ông dừng lại ở cánh cửa tủ quần áo đóng chặt trong phòng bà.
“À đúng rồi, mẹ bác lúc sinh thời thích mặc sườn xám nhất, trong tủ còn hơn hai mươi bộ, vải thì hơi cũ, nhưng kiểu dáng chắc vẫn còn ổn.”
“Con cứ lấy làm kỷ niệm đi.”
Tôi rơi lệ, gật đầu.
Những bộ đồ mà họ chê cũ kỹ ấy, lại là kỷ vật cuối cùng giữa tôi và bà.
Chiều hôm đó sau lễ tang, họ đều rời đi.
Căn nhà rộng lớn trong chớp mắt trở nên trống vắng, chỉ còn tôi và những tiếng vọng trong ký ức.
Tối đến, tôi ngủ trên giường của bà, nơi vẫn còn vương lại mùi xà phòng đàn hương mà bà yêu thích nhất.
Tôi vùi mặt vào chăn, nước mắt tuôn rơi suốt nửa đêm, đến tận rạng sáng mới thiếp đi vì mệt.
Không ngờ, tôi đã mơ thấy bà.
Bà mặc một chiếc sườn xám màu lam nhạt, ngồi bên mép giường, mỉm cười nhìn tôi.
“Con ngốc à, có phải con trách bà không để lại gì cho con?”
Tôi òa khóc lao vào lòng bà, cảm nhận vòng tay ấy ấm áp và chân thật vô cùng, “Con không cần gì hết, con chỉ cần bà trở về thôi.”
Bà xoa đầu tôi, thở dài.
“Người sống, có đến thì cũng phải có đi. Bà có thể che chở con một thời gian, nhưng không thể che chở con cả đời.”
“Mau dậy đi, mở tủ sườn xám đó ra.”
Giọng nói của bà mang theo chút nghịch ngợm, tinh quái.
“Bà để lại cho con thứ tốt lắm đấy~”