Chương 3 - Đến Ngày Ấy Anh Sẽ Rời Đi

Chu Thiền gọi mãi không được cho anh, đường cùng không còn cách nào, cô ấy đến thẳng nhà họ Lục.

Hôm đó, bà nội Lục vừa từ buổi đấu giá về, mua được mấy món trang sức, đặc biệt gọi tôi đến để chọn hai món.

Đang chọn được một nửa thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Không hiểu sao, mí mắt tôi giật hai cái, nên tôi ngăn người giúp việc đang định ra mở cửa, tự mình bước ra mở.

Cửa vừa mở, tôi thấy khuôn mặt Chu Thiền tái nhợt, trông vô cùng bất lực.

Cô ấy nhìn thấy tôi thì sững người một lúc, rồi mím môi nói: “Tôi tìm Lục Dĩ Bạch.”

Tôi còn chưa kịp trả lời, thì ông nội Lục đã bước ra, giọng uy nghiêm vang lên: “Tiểu Chỉ, ai đến vậy? Ta nghe như có người tìm Dĩ Bạch.”

Tôi khựng lại, bốn mắt nhìn nhau với Chu Thiền.

Rồi tôi quay đầu lại, nhẹ nhàng mỉm cười, khoác tay Chu Thiền, cố tình để cô ấy lộ diện trước mặt người nhà họ Lục: “Ông à, là bạn con đến chơi, tìm con thôi.”

Ông nội Lục liếc nhìn hai chúng tôi một cái đầy ẩn ý, hồi lâu sau mới gật đầu: “Nếu có chuyện thì đi lo đi, ông bảo tài xế đưa con đi.”

Tôi nói vâng, rồi kéo Chu Thiền rời khỏi nhà họ Lục.

5.

Tôi không để tài xế đưa đi.

Mà là tự xuống gara, chọn một chiếc xe của Lục Dĩ Bạch.

Chu Thiền ban đầu không chịu lên xe.

Cô ấy hỏi tôi: “Chị biết Lục Dĩ Bạch đi đâu rồi à?”

Từ sau khi tôi và Lục Dĩ Bạch kết hôn, cô ấy đã đơn phương chặn hết liên lạc với anh. Sinh nhật tôi hôm đó cũng là lần cuối họ nói chuyện với nhau — dùng điện thoại của trợ lý Lục Dĩ Bạch.

Xét trên một mặt nào đó, cô ấy thật sự là một cô gái rất kiêu ngạo và cứng cỏi.

Tôi hạ cửa kính xe xuống, gương mặt hơi lạnh đi mấy phần: “Anh ấy không về kịp đâu.”

“Cô tìm anh ấy, chắc chắn là có chuyện gấp. Nếu là việc anh ấy làm được, thì tôi cũng làm được. Lên xe đi, tôi giúp cô.”

“Nếu không muốn thì thôi.”

Vừa dứt lời, Chu Thiền nhìn tôi thật sâu, rồi yên lặng ngồi lên ghế phụ.

Cô ấy đọc địa chỉ bệnh viện.

Tôi không chần chừ, lập tức lái xe đi thẳng đến đó.

Đến nơi, tôi giúp cô ấy làm thủ tục, đóng viện phí. Rồi nhờ mối quan hệ của một người bạn, tôi tìm được bác sĩ giỏi nhất bệnh viện để khám chữa.

Lo liệu xong xuôi, tôi quay trở lại khu phẫu thuật, vừa đi tới cửa phòng mổ thì thấy Lục Dĩ Bạch.

Cách một dãy hành lang, anh trông hối hả, đang nửa quỳ bên cạnh Chu Thiền, nhẹ nhàng dỗ dành cô ấy.

Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, rồi cởi áo vest khoác lên người cô.

Anh nói với cô: “Có anh ở đây, đừng lo.”

Chu Thiền gật đầu, mắt đỏ hoe: “Vâng.”

Tôi nghĩ, chỗ này… không cần tôi nữa rồi.

Tôi rời khỏi bệnh viện, mở khung trò chuyện với Lục Dĩ Bạch, gửi một đoạn tin nhắn ngắn, tóm tắt lại tình hình vừa rồi.

Rồi tôi về nhà, tắm rửa xong, chỉ ngồi chờ tin nhắn từ anh.

Tận đến một giờ sáng, anh mới nhắn lại.

Chỉ vỏn vẹn hai câu:

【Được.】 【Cảm ơn em.】

6.

Mãi đến tối hôm sau, tôi mới lại gặp Lục Dĩ Bạch.

Tôi mặc đồ ngủ, từ trên lầu đi xuống thì va phải anh ngay ở cầu thang.

Anh hơi sững người, nhìn tôi một cái, rồi đứng im tại chỗ như bị đơ ra.

Tôi không hỏi tình hình của Chu Thiền.

Thế nhưng, Lục Dĩ Bạch lại chủ động kể.

Nói xong, anh ngẩng đầu lên, bổ sung thêm một câu nữa…

“Cô ấy nhờ tôi nói với em một câu… Hôm sinh nhật em, cô ấy không cố ý đâu, cô ấy không biết đó là nhà họ Lục.”

Tôi hơi bất ngờ.

Nhìn chằm chằm vào Lục Dĩ Bạch.

Một lúc sau, tôi khẽ gật đầu: “Ừ, em biết rồi.”

Từ ngày hôm đó trở đi, nhờ ơn Chu Thiền, mối quan hệ giữa tôi và Lục Dĩ Bạch bỗng dưng trở nên thân thiết hơn nhiều.

Mỗi lần tôi đến nhà họ Lục, anh sẽ chủ động gắp thức ăn cho tôi, cũng chịu khó đi dạo cùng tôi, thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện, trong giọng nói còn có chút dịu dàng.

Sau khi tốt nghiệp, tôi và một người bạn mở chung một studio. Làm ăn tạm ổn.

Tôi bận rộn suốt ngày, giờ giấc sinh hoạt gần như trùng với anh.

Thời gian trôi qua…

Anh bắt đầu đưa đón tôi đi làm, chuẩn bị bữa sáng cho tôi, mỗi khi đi công tác còn hỏi tôi có muốn anh mua gì không.

Tôi nói gì, anh đều mua cái đó.

Anh cũng mua đồ cho Chu Thiền, nhưng chưa bao giờ hỏi cô ấy muốn gì, cũng chưa từng đích thân đưa cho cô ấy.

Mấy món quà đó, đều đến tay cô thông qua những cách vô cùng kỳ quặc: Trúng thưởng, quà khuyến mãi, phần thưởng sự kiện công ty…

Vì cô ấy, anh đã dụng tâm biết bao.

Chu Thiền là người có lòng tự trọng. Phí phẫu thuật lần trước, cô ấy cũng nhất quyết viết giấy nợ, không muốn mang ơn Lục Dĩ Bạch dù chỉ một đồng.

Sở dĩ nói là nợ Lục Dĩ Bạch, là vì chẳng bao lâu sau hôm đó, anh đưa tôi một tấm thẻ đen, bảo rằng bên trong là sinh hoạt phí của tôi — và cả khoản tiền tôi đã trả thay cho Chu Thiền.

Có một lần, Lục Dĩ Bạch đi đâu về.

Anh uống say, ngả người ra ghế sofa, lẩm bẩm với tôi:

“Cô ấy có người yêu rồi.”

Tôi khựng lại, bất giác thấy xót xa thay anh: “Ơ… sao cơ?”

Anh cười khẽ: “Em nói xem, có phải là cô ấy chẳng tin anh chút nào không?”

“Cô ấy không tin anh có thể vượt qua đám người kia.”

“Không tin anh sẽ dám ly hôn theo đúng hẹn… rồi cưới cô ấy.”

Nói cho cùng, anh cho rằng Chu Thiền không tin anh có thể thoát khỏi cái vòng kiềm tỏa của nhà họ Lục.