Chương 5 - Đêm Vui Thú Cùng Đế Vương
Thẩm Nguyệt Nhu sợ ngây người.
Nàng ta chưa từng thấy Tiêu Cảnh Hành bạo nộ đến như vậy.
Dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của vị hoàng đế, nàng run rẩy rút từ trong ngực ra phượng ấn, đầy nhục nhã giơ cao qua đầu.
“Thần thiếp… xin giao trả phượng ấn.”
Phúc An vội vàng bước tới, cung kính dâng phượng ấn lên.
Ta đón lấy khối ngọc ấn nặng trĩu, khẽ đưa lên tay cân thử.
“Ái chà…”
Ta chau mày, cổ tay bất ngờ mềm nhũn, phượng ấn “rầm” một tiếng rơi xuống bàn.
“Nặng quá… cổ tay thần thiếp thật là mỏi.”
Ta xoa xoa cổ tay, mắt nhìn Tiêu Cảnh Hành, nửa cười nửa không.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Hành biến đổi, chỉ một khắc sau đã cảm thấy cổ tay mình như bị vật ngàn cân đè xuống, đau nhức tưởng như sắp gãy lìa.
Hắn nghiến răng, hít một hơi thật sâu, gượng gạo nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Hoàng hậu… nếu cổ tay nàng mỏi, thì phượng ấn này, để trẫm thay nàng cầm giữ. Việc trong lục cung, để trẫm phê thay nàng. Còn nàng… chỉ cần ngồi bên nhìn là được.”
Ta khẽ gật đầu đầy mãn nguyện, đưa một trái nho đã bóc vỏ đến bên miệng hắn.
“Bệ hạ đúng là chu đáo.”
Nhìn tên bạo quân từng cao cao tại thượng, giờ đây ôm phượng ấn như cháu nội ôm bảo vật, còn phải cung kính hầu hạ ta — hương vị này, thật đúng là mỹ diệu.
Thẩm Nguyệt Nhu vẫn quỳ dưới đất, móng tay cắm sâu vào da thịt, đôi mắt ngập tràn oán độc.
Đừng vội, hiền muội ngoan ngoãn của ta, rất nhanh thôi… sẽ đến lượt ngươi.
5
Lấy lại phượng ấn chỉ là bước đầu.
Ta biết rõ Thẩm Nguyệt Nhu sẽ không cam tâm khuất phục. Nàng là loại chuột cống trong rãnh nước, chỉ cần chưa chết, sẽ mãi là nỗi ghê tởm trong mắt người.
Quả nhiên, chẳng mấy ngày sau, cơ hội liền xuất hiện.
Hôm đó là đêm Trung thu, yến tiệc gia đình tổ chức tại ngự hoa viên.
Cả hoa viên đèn đuốc rực rỡ, tiếng cười nói vang dội.
Dù đã giao ra phượng ấn, nhưng Thẩm Nguyệt Nhu vẫn là quý phi, vẫn ngồi ở bên trái Tiêu Cảnh Hành. Hôm nay nàng ăn vận diêm dúa khác thường, nhưng điều ta để tâm lại là ánh mắt nàng — luôn len lén liếc về phía bình rượu trước mặt ta.
Ta nhếch môi cười nhạt.
Người của ta trong ngự thiện phòng đã sớm truyền tin: Thẩm Nguyệt Nhu hối lộ cung nữ rót rượu, hạ độc vào trong bình rượu của ta — một loại độc tên là Đoạn Trường Tán.
Loại độc này không màu, không vị, phát tác nhanh, trúng độc sẽ đau bụng như đao cắt, ruột gan vỡ nát mà chết.
Nàng muốn ta chết.
Thật khéo, ta cũng muốn nàng chết — chỉ là không tự ra tay, mà mượn đao giết người.
Đến giữa yến tiệc, Thẩm Nguyệt Nhu nâng ly, cười duyên dáng rồi nhìn ta:
“Tỷ tỷ, ngày trước muội có điều không phải, khiến tỷ phật lòng. Hôm nay nhân ngày đoàn viên, muội xin phạt mình một ly, để tạ lỗi cùng tỷ.”
Nói rồi, nàng uống cạn rượu, sau đó mỉm cười đầy khiêu khích nhìn ta.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
Tiêu Cảnh Hành cũng đưa mắt nhìn, trong đó lấp lánh một tia nghi hoặc cùng cảnh giác.
Ta mỉm cười dịu dàng, nâng ly rượu đã bị “ra tay”.
“Muội muội có lòng, tỷ tỷ sao dám không nhận?”
Ta nâng ly lên, còn cố ý lắc nhẹ trước mặt Tiêu Cảnh Hành.
“Bệ hạ, thần thiếp kính người một chén.”
Tiêu Cảnh Hành như cảm giác có gì đó không ổn, vừa định mở miệng: “Khoan đã—”
Nhưng ta đã ngửa cổ, một hơi uống cạn.
Rượu trôi xuống cổ họng, mang theo vị ngọt ngào kỳ dị pha lẫn tanh nồng khó tả.
Ánh mắt Thẩm Nguyệt Nhu lóe lên tia hân hoan điên cuồng.
Ta đặt chén xuống, lặng lẽ chờ đợi.
Đếm ngược trong đầu: ba… hai… một…
Bỗng nhiên, một cơn đau quặn thắt dữ dội đánh vào bụng, như có trăm ngàn lưỡi dao đang cào xé trong nội tạng.
Ta rên lên một tiếng, máu đen rỉ ra nơi khóe miệng, hai tay ôm bụng, toàn thân ngã gục xuống bàn.
“Đau quá…”
Vừa thốt ra lời ấy, bên cạnh ta — Tiêu Cảnh Hành — đột nhiên như bị thiên lôi đánh trúng, cả người bật dậy khỏi long ỷ.
“Aaaa —— !!!”
Nếu nói cơn đau trước đó là nhát dao sắc lịm của thể xác, thì lúc này đây chính là thần thông đánh thẳng vào nguyên thần — là ma pháp sát thương đi kèm bạo kích chí mạng.
Hiệu lực của Đoạn Trường Tán trên người Tiêu Cảnh Hành bị khuếch đại gấp mười lần.
Trong khoảnh khắc ấy, ngũ tạng lục phủ như nổ tung, ruột gan như bị ai đó moi ra, xoắn lại, rồi thả lên lò than hừng hực mà thiêu sống.
“Phụt ——!”
Tiêu Cảnh Hành há miệng phun ra một ngụm máu lớn, nhuộm đỏ cả bàn tiệc trước mặt.
Hắn lăn thẳng xuống bậc thềm, vừa lăn vừa lăn lộn như dã thú phát cuồng, bảy khiếu đổ máu, cả người thoáng chốc hóa thành huyết nhân.
“Cứu mạng! Cứu trẫm với! Đau chết mất! Trong bụng có dao! Có lửa!!”
Cả trường tiệc chấn động.
Ai nấy đều kinh hoàng đến ngẩn người.
Rõ ràng là hoàng hậu uống rượu, cớ sao lại là bệ hạ nôn máu ngã quỵ?
Nụ cười trên mặt Thẩm Nguyệt Nhu lập tức đông cứng.
Nàng nhìn Tiêu Cảnh Hành đang đau đến không ra hình người, đầu óc trống rỗng, cả người cứng đờ.
Thuốc độc này… không phải là cho Thẩm Ly uống sao?
Ta gắng sức chịu đựng cơn đau bụng, thân thể yếu ớt dựa lên bàn, chỉ tay về phía Thẩm Nguyệt Nhu, thanh âm tuy nhẹ, nhưng vừa đủ để Tiêu Cảnh Hành nghe thấy rõ ràng:
“Rượu của muội muội… thật là mạnh…”
Tiêu Cảnh Hành dù đang đau đến mức thần trí mơ hồ, nhưng mấy chữ kia rơi vào tai lại như tiếng sấm nổ vang.
Rượu… là rượu Thẩm Nguyệt Nhu kính!
Thẩm Ly uống — hắn lại phát tác đau đớn đến thế — chứng tỏ… Thẩm Ly đã trúng độc!
Vậy thì… độc là do Thẩm Nguyệt Nhu hạ!
Trong khoảnh khắc ấy, bản năng sinh tồn cùng nỗi phẫn nộ ngút trời đã hoàn toàn bóp nát lý trí.
Tiêu Cảnh Hành đỏ ngầu cả mắt, từ đống máu bò dậy, giật phắt thanh kiếm của thị vệ bên cạnh.
“Tiện nhân!!!”
Hắn gào rống, như lệ quỷ đòi mạng, loạng choạng lao tới trước mặt Thẩm Nguyệt Nhu.
“Ngươi muốn giết trẫm! Ngươi muốn giết trẫm!!!”
Thẩm Nguyệt Nhu sợ đến thét chói tai: “Bệ hạ! Không! Thần thiếp không hại người! Thần thiếp là hại…”
Nàng còn chưa kịp nói xong, nhát kiếm của Tiêu Cảnh Hành đã bổ thẳng xuống.
Dù vì đau đớn mà lệch hướng, không trúng cổ, nhưng vẫn chém mạnh vào vai nàng.
“Aaaa ——!!”
Thẩm Nguyệt Nhu thét lên thảm thiết, ngã vào vũng máu.
“Giết! Giết cho trẫm! Kéo con độc phụ này đi! Băm nát cho chó ăn! Cho chó ăn!!!”
Tiêu Cảnh Hành vừa phun máu vừa điên cuồng vung kiếm.
Lúc này, hắn chỉ có một ý niệm duy nhất: nếu Thẩm Nguyệt Nhu không chết, Thẩm Ly mà chết… hắn cũng chắc chắn chết theo!
Thái y như ong vỡ tổ xông lên, cố gắng đè hoàng đế đang phát điên xuống, đút giải dược cho hắn, ép thuốc tẩy độc cho ta.
Trong cơn hỗn loạn, Tiêu Cảnh Hành bị mấy người ghì chặt dưới đất. Hắn ngoái nhìn ta, trong mắt chỉ còn lại sợ hãi cùng tuyệt vọng.
“Cứu sống hoàng hậu… bất luận dùng cách gì… dù có phải cắt thịt của trẫm… cũng phải cứu sống nàng!!”
Gào xong câu ấy, cuối cùng hắn cũng ngất lịm vì đau đớn.
Ta nhìn Thẩm Nguyệt Nhu bị lôi đi, toàn thân đẫm máu, sống chết chưa rõ, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười nhẹ đến mức không ai nhìn thấy.
Đây là ái phi mà ngươi từng nâng niu trong tim sao?
Cũng chỉ đến thế mà thôi.