Chương 7 - Đêm Tân Hôn Lạnh Lẽo

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Ta giật mình mở choàng mắt.

Thẩm Nghiễn Chu chẳng biết từ khi nào đã đứng nơi cửa.

Một thân thường phục huyền sắc, dáng người thẳng tắp, vững chãi tựa núi, trầm tĩnh như vực sâu.

Sắc mặt hắn lạnh lẽo như băng, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, trực tiếp xuyên thấu đến Lâm Vãn Chiếu.

Hàn ý rợn người tỏa ra từ toàn thân hắn, khiến nhiệt độ trong phòng thoáng chốc hạ xuống!

“Tướng… tướng quân…” Lâm Vãn Chiếu bị hắn bóp cổ tay đến đau thấu xương, sắc mặt tái nhợt, đối diện ánh nhìn không chút nhiệt độ ấy, sợ đến hồn vía lên mây.

“Ngươi là ai?” Giọng Thẩm Nghiễn Chu lạnh tựa gió bấc phương Bắc, lại mang theo thứ âm sắc rắn chắc như sắt thép.

“Tự tiện xông vào tướng quân phủ, còn dám động thủ với phu nhân bản tướng?”

Mỗi một chữ, đều nặng nề rơi xuống như châu ngọc trên nền đá lạnh.

Khí thế của hắn khiến Lâm Vãn Chiếu run rẩy toàn thân, lời nói lắp bắp:

“Ta… ta là Lâm Vãn Chiếu! Ta mới là Lâm Vãn Chiếu thật! Nàng! Nàng là giả! Nàng là muội muội ta, Lâm Vãn Tinh! Là kẻ thay ta gả qua đây! Tướng quân! Người bị nàng lừa rồi!”

Nàng như bắt được cọng rơm cứu mạng, chỉ thẳng vào mũi ta, the thé buộc tội.

“Tướng quân! Xin minh xét! Năm đó là Lâm gia lừa người! Là cha mẹ ép muội muội thay ta xuất giá! Chuyện đó không liên can gì đến ta! Người ngài muốn cưới, từ đầu đến cuối vẫn là ta!”

Nàng sốt sắng muốn gột bỏ sạch sẽ trách nhiệm, lại mong được một lần nữa bám vào cành cao.

Thẩm Nghiễn Chu buông cổ tay nàng ra.

Lâm Vãn Chiếu lảo đảo lùi hai bước, ôm lấy cổ tay đau nhức, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng hy vọng.

Nàng cho rằng Thẩm Nghiễn Chu đã tin mình.

Nàng khẽ vuốt mái tóc mai, gắng nặn ra nụ cười động lòng nhất, ánh mắt chan chứa tình ý nhìn hắn:

“Tướng quân, xin nghe ta giải thích…”

Nhưng Thẩm Nghiễn Chu thậm chí không thèm liếc nàng lấy một cái.

Hắn đi thẳng đến bên ta.

Ánh mắt dừng nơi gương mặt ta, băng giá khi nãy lập tức tan đi, thay bằng một tia… quan tâm khó nhận ra.

“Nàng đánh ngươi?” Giọng hắn trầm thấp hỏi.

Ta khẽ lắc đầu, cổ họng nghẹn lại: “… Không.”

Hắn lúc này mới như thở phào.

Rồi, hắn làm một việc khiến tất cả đều sững sờ kinh hãi.

Hắn vươn cánh tay, tự nhiên vòng qua eo ta.

Động tác mang theo sự chiếm hữu cùng tuyên bố không thể nghi ngờ.

Toàn thân ta cứng lại, tựa vào lồng ngực rắn chắc, ấm áp của hắn, nơi chóp mũi vương mùi hương thanh lãnh quen thuộc, tim bỗng rối loạn nhịp.

Lúc này, Thẩm Nghiễn Chu mới ngẩng đầu, nhìn lại Lâm Vãn Chiếu đang chết lặng tại chỗ.

Ánh mắt hắn lại trở nên lạnh lẽo, thản nhiên, thậm chí ẩn chút trào phúng chẳng hề che giấu.

“Lâm Vãn Chiếu?”

Hắn khẽ mấp môi, thốt ra ba chữ.

Trong mắt Lâm Vãn Chiếu lập tức bùng lên niềm vui sướng: “Phải! Tướng quân! Là ta! Ta…”

“Muộn rồi.”

Thẩm Nghiễn Chu cắt ngang lời nàng, giọng điệu bình thản, nhưng lại như chiếc búa nặng nề giáng thẳng vào tim nàng.

“Nơi bản tướng ở, không phải chỗ cho hạng tạp nham muốn đi thì đi, muốn đến thì đến.”

Cánh tay đang ôm eo ta siết chặt hơn, đem ta bảo vệ vững vàng trong lòng.

Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt đã tái trắng như giấy của Lâm Vãn Chiếu.

Rồi, nhẹ nhàng ném ra một câu:

“Phu nhân của bản tướng, đã quen hơi ấm bên gối.”

“Đổi người?”

Hắn khẽ bật cười, mang theo vô tận khinh miệt.

“Bản tướng… chê bẩn.”

“Ầm–!”

Sắc máu trên mặt Lâm Vãn Chiếu lập tức tan biến sạch sẽ.

Thân hình nàng lảo đảo, như bị rút sạch toàn bộ xương cốt.

Nàng không thể tin nổi mà nhìn Thẩm Nghiễn Chu, nhìn hắn thân mật ôm lấy ta, nhìn ánh mắt hắn tràn đầy chán ghét và khinh miệt, chẳng hề che giấu.

“Không… không thể nào…” Nàng thất hồn lạc phách lẩm bẩm, “Ngươi… ngươi biết nàng là giả… ngươi…”

“Tiễn khách.”

Thẩm Nghiễn Chu không cho nàng thêm nửa cơ hội mở miệng, lạnh lùng buông ra hai chữ.

Hai vệ sĩ cao lớn, sắc mặt không đổi, lập tức bước lên, như khiêng một mảnh giẻ rách, thô bạo “thỉnh” Lâm Vãn Chiếu đang kêu gào, khóc lóc ra ngoài.

Tiếng ồn ào dần xa.

Trong Tĩnh Lan viện, chỉ còn lại ta và hắn.

Và cánh tay nóng rực, hữu lực của hắn vẫn còn vòng nơi eo ta.

Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.

Ta có thể nghe rõ rệt nhịp tim mình dồn dập như trống trận.

Hắn… hắn vừa nói gì?

“Đã quen hơi ấm”?

“Chê bẩn”?

Hắn biết!

Hắn vẫn luôn biết ta không phải Lâm Vãn Chiếu!

Từ đêm nốt chu sa bị lộ… hay là… còn sớm hơn nữa?

Một cơn chấn động lớn cùng sợ hãi tràn ngập, siết chặt lấy ta.

Ta bất chợt thoát khỏi vòng tay hắn, lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào hắn.

“Ngươi… ngươi sớm đã biết?”

Giọng run rẩy đến mức không thành tiếng.

Thẩm Nghiễn Chu liếc nhìn cánh tay trống rỗng, mày khẽ nhíu không rõ.

Hắn buông tay, ánh mắt trầm lắng nhìn ta, không hề phủ nhận.

“Tại sao?” Ta gần như sụp đổ, Tại sao biết ta là giả, mà vẫn giữ ta lại? Vì sao… vì sao không vạch trần?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)