Chương 3 - Đêm Tân Hôn Không Có Phòng Ngủ
7
Những người còn lại đều bị dọa sợ chết khiếp, nhất là mẹ chồng.
Bà ta trợn trắng mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Vương Cường và Vương Phân hốt hoảng bế bà ta ra xe, đưa đến bệnh viện.
Trước khi đi, Vương Phân chỉ tay vào mặt tôi, nghiến răng đe dọa:
“Nếu mẹ tôi có chuyện gì, tôi sẽ kéo mày chết chung!”
Cuối cùng, căn nhà cũng yên tĩnh.
Cả một ngày trời náo loạn, cuối cùng cũng thanh tịnh lại rồi.
Tôi tựa lưng vào sofa, cảm giác sống lưng phát lạnh.
Đây chính là ngày đầu tiên của tôi sau khi kết hôn.
Tôi bị dồn đến mức phải rút dao, mà kẻ ép tôi đến mức này lại chính là gia đình chồng.
Nghĩ đến bộ mặt thật của bọn họ, tôi lập tức gọi ngay cho công ty môi giới, hẹn họ đến xem nhà.
Đồng thời, tôi đổi luôn mật mã khóa cửa.
Vừa định nằm xuống nghỉ một chút, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa ầm ầm.
Vương Phân gào thét:
“Tô Tiểu Ngữ! Mẹ kiếp, mở cửa ngay!”
“Có phải mày đổi mật mã khóa cửa không? Mở cửa ngay!”
Conchoa truyen ne ăn cắp
Tôi cứ không mở, bọn họ có thể làm gì tôi?
Vương Cường cũng gõ cửa:
“Vợ à, mở cửa đi. Mẹ anh tỉnh lại giữa đường, bây giờ bà chóng mặt, khó chịu lắm. Mở cửa cho mẹ vào nghỉ ngơi đi.”
Tôi lạnh lùng đáp qua cửa:
“Đây là nhà của tôi. Tôi nói không cho họ ở, tức là không cho!”
“Vương Cường, dẫn họ cút đi!”
Bố chồng tức giận, đá mạnh vào cửa:
“Cô nói cái chó gì thế?
“Rõ ràng Tiểu Cường cũng bỏ ra 150.000, sao cô có thể nói nhà này là của riêng cô?”
Tôi cười lạnh:
“Vậy ông đi mà hỏi Vương Cường!
“Dù sao thì trên sổ đỏ cũng chỉ có tên tôi!
“Vậy nên, cút! Tất cả cút khỏi nhà tôi!”
Bên ngoài náo loạn một lúc, cuối cùng, Vương Phân gọi thợ mở khóa.
Thợ khóa đến rất nhanh, nhưng trước khi làm, ông ta yêu cầu kiểm tra giấy tờ.
Người nhà họ Vương đều sững sờ:
“Chúng tôi về nhà mình thì cần giấy tờ gì?”
Thợ mở khóa lạnh lùng đáp:
“Vậy có gì chứng minh các người là chủ nhà? Tôi không thể tùy tiện mở khóa.”
Vương Phân định lên tiếng, nhưng tôi đã nói vọng ra từ bên trong:
“Chú ơi, chú bị lừa rồi, mau đi về đi!”
Thợ khóa chửi thề vài câu rồi bỏ đi, để lại đám người ngoài cửa càng thêm bực bội.
Sau hơn một giờ giằng co, Vương Phân gọi cảnh sát.
Cảnh sát đến nơi thì đã gần mười hai giờ đêm.
Lần này tôi mở cửa, nhưng ngay trước mặt cảnh sát, tôi dơ sổ đỏ lên.
Rõ ràng, rành rành, cái tên trên đó là Tô Tiểu Ngữ.
Chỉ có một cái tên duy nhất—Tô Tiểu Ngữ!
8
Người nhà họ Vương hoàn toàn chết lặng, đặc biệt là Vương Phân.
Cô ta cầm sổ đỏ, soi đi soi lại hơn mười lần, nhắm mắt lại rồi lại mở ra, nhắm mắt lại rồi lại mở ra.
Cuối cùng, cô ta túm cổ áo Vương Cường, hét lên:
“Anh nói xem, chuyện này là sao? Là sao hả?”
Bố chồng cũng bối rối, vội vàng hỏi:
“Rõ ràng con cũng bỏ ra 150.000 mua nhà, tại sao không có tên con?”
Mặt Vương Cường đỏ bừng, lắp bắp:
“Anh… Anh…”
Anh ta há miệng nửa ngày, không nói nổi một câu.
Cuối cùng, vẫn là tôi giúp anh ta trả lời.
“Anh ta đã dùng 150.000 đó để trả nợ hộ người khác, vậy nên anh ta không có tiền, một xu cũng không có.”
“Trả nợ?”
Bố chồng trừng mắt suýt rớt ra ngoài:
“Nợ gì? Tiểu Cường, con nợ ai? Sao lại nợ tận 150.000?”
“Nói đi! Con bị ai lừa tiền hả?”
Anh ta không nợ ai cả.
Vì người nợ tiền không phải anh ta, mà là Vương Phân.
Tôi nhìn chằm chằm vào Vương Phân:
“Cô nói xem, anh ta giúp ai trả nợ? Nói đi, là giúp ai?”
Vương Phân vênh mặt, nói như thể đó là điều hiển nhiên:
“Ồ! Hóa ra mày nhắm vào tao à? Tao bảo rồi mà, hôm nay hết không cho tao ở phòng ngủ chính lại đến đuổi tao ra khỏi nhà, hóa ra là vì 150.000 này?”
“Tô Tiểu Ngữ, mẹ kiếp, mày có thể rộng lượng chút không? 150.000 thôi mà!
“Nó là em trai tao, giúp tao trả chút nợ thì đã sao?”
“Tao có lấy tiền của mày đâu, mày la lối cái gì?”
“Hay là lấy chồng xong thì tiền của nó không được tự ý dùng nữa?”
Được chứ!
Sao lại không được!
“Thế nên, lúc cô bị người ta dọa chém, tôi lập tức bảo anh ta mang 150.000 đi cứu cô.”
“Và điều kiện trao đổi là, anh ta phải tự kiếm lại 100.000 cho tôi, và nhà sẽ chỉ đứng tên một mình tôi!”
“Bây giờ mấy người đã hiểu tại sao nhà này là của riêng tôi chưa?”
Bọn họ hoàn toàn sụp đổ.
Mẹ chồng tỉnh táo hẳn, không chóng mặt, không hoa mắt nữa, mà điên cuồng đấm vào ngực Vương Cường:
“Sao con có thể ngu ngốc như vậy? Điều kiện đó mà con cũng đồng ý?”
“Viết một mình nó trên sổ đỏ, tức là bây giờ căn nhà này thuộc về nó! Con tính sao đây?”
“Cái đứa đàn bà vô lương tâm này! Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Bố chồng hút thuốc liên tục, tức đến nổi gân xanh:
“Nhà cũ cũng bán rồi!
“Ngoài căn nhà này ra, chúng ta không còn chỗ nào để đi!
“Bây giờ bảo chúng ta ra ngoài ở, thế thì đi đâu đây?”
Mấy kẻ ngu xuẩn này đã hoàn toàn rối loạn, nhưng tôi thì rất tỉnh táo.
Tôi có thể cho họ một gợi ý:
“Không phải Vương Phân có nhà sao?”
“Mấy người cho cô ta tận mấy trăm vạn làm hồi môn, vậy nên đến chỗ cô ta dưỡng lão là điều hợp lý nhất.”
“Để tôi giúp mọi người gọi Trần Vĩ đến đón luôn nhé?”
Vương Phân nhào tới, định giật điện thoại của tôi.
Nhưng tôi đã bấm gọi thành công.
Tôi vừa mới gọi tên Trần Vĩ, thì đầu dây bên kia một người phụ nữ đã gào lên chửi tôi:
“Vương Phân! Mẹ kiếp, mày còn biết xấu hổ không?”
“Anh Vĩ đã chặn số của mày rồi, thế mà nửa đêm còn đổi số gọi qua?”
“Sao? Giờ này gọi đến là muốn nghe livestream cảnh nóng à?”
“Đồ tiện nhân, mày cũng nhịn giỏi thật đấy! Cả mấy năm nay, anh Vĩ chưa từng đụng vào người mày!
“Vậy mà mày vẫn cứ khăng khăng không chịu ly hôn?”
“Nói thật, tao càng ngày càng phục mày đấy, Vương Phân, đồ đàn bà rẻ tiền!”
Sau đó điện thoại bị cúp ngang.
Mặt Vương Phân đỏ bừng, tức đến phát run.
Cô ta vung tay tát thẳng vào tôi:
“Ai cho mày gọi điện cho anh ấy? Ai cho phép mày?”
9
Cô ta sụp đổ!
Hoàn toàn sụp đổ!
Hóa ra, cô ta nhất quyết bám trụ ở nhà mẹ đẻ, không phải vì yêu thích nơi này, cũng không phải vì hiếu thảo với bố mẹ.
Mà là vì Trần Vĩ đã có bồ nhí, sớm đã muốn ly hôn với cô ta.
Cô ta bị đuổi khỏi nhà chồng, không có chỗ nào để đi, nên mới phải về đây sống!
Trước đây, khi tôi chưa cưới Vương Cường, cô ta vẫn sống với hai ông bà già trong ngôi nhà cũ.
Tôi nghĩ sau khi tôi kết hôn, cô ta vẫn ở đó, nên tôi không hề để tâm.
Nhưng không!
Bọn họ đã bán căn nhà cũ, xông vào chiếm lấy căn nhà của tôi!
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Tôi vớ lấy cây chổi, chỉ thẳng vào bốn người họ:
“Nhìn cho kỹ! Nhìn cho rõ! Giờ thì cút được chưa?”
Nhưng bọn họ làm sao dễ dàng cút đi?
Mẹ chồng nằm lăn ra sàn, đập tay xuống đất, gào khóc:
“Đây là nhà của tao! Nhà của con trai tao! Là nhà của họ Vương!
“Tao muốn ở đây! Nếu có ai đuổi tao đi, tao sẽ chết ngay trước mặt bọn mày!”
Bà ta già rồi, nằm ăn vạ kiểu này, ngay cả cảnh sát cũng không làm gì được.
Cảnh sát chỉ có thể khuyên giải, nhưng bà ta không hề nhúc nhích.
Vương Phân cũng ngồi bệt xuống đất, hùa theo:
“Tô Tiểu Ngữ! Cô đã cưới em trai tôi, thì tất cả những gì của cô cũng là của nó, tức là của tôi!”
“Sáng mai chúng ta sẽ cùng ra phòng công chứng, đổi tên trên sổ đỏ thành tên tôi!”
“Còn về phòng ngủ…”
Cô ta nhìn qua phòng ngủ chính, rồi nhìn sang phòng của con trai mình, cuối cùng ra vẻ hào phóng:
“Tôi nhường cho cô phòng con tôi!
“Cô nên biết ơn đi!”
Đúng là cả nhà mặt dày.
Đến nước này rồi, mà vẫn dám mặt dày đưa ra yêu cầu vô lý như thế?
Tôi cầm cây lau nhà, nhúng vào bồn cầu, sau đó đút thẳng vào miệng Vương Phân.
“Còn mơ tưởng đòi cướp nhà tôi à?
“Vương Phân, ăn cứt không?”
Cô ta ôm ngực, nôn khan dữ dội, cố sức giật lấy cây lau nhà ra.
“Tô Tiểu Ngữ! Mẹ kiếp, cô đúng là ghê tởm! Dám nhét cây lau nhà vào miệng tôi?”
Tôi cười lạnh:
“Cái mồm thúi như vậy, không rửa sạch sao được?”