Chương 6 - Đêm Tân Hôn Đẫm Máu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thẩm Thấm Hiểu run rẩy co rút trong góc tường.

“Không phải tôi, Thiếu tá Lệ! Thuốc giải kia là thật!”

“Anh thành ra như vậy… không liên quan đến tôi! Là… là có người đã đánh tráo thuốc tối qua tôi tận mắt nhìn thấy!”

Nhưng Lệ Diêu Uyên không tin, cố sức vùng dậy đánh Thẩm Thấm Hiểu.

Tóc tai rối bù, sắc mặt cuồng loạn, nhưng cơ thể lại yếu đến mức không chống đỡ nổi.

Hắn… quả thật giống như đã phát điên.

Thấy tôi đến, Lệ Diêu Uyên luống cuống dùng tay vuốt tóc.

Sau đó quỳ xuống bên chân tôi, níu lấy vạt áo tôi, van vỉ:

“Cầu xin em, A Vãn, kiếp trước em từng phá bỏ lời nguyền… bây giờ em nhất định cũng có thể cứu anh!”

“Giờ anh không tin ai nữa… chỉ tin em!”

Tôi lạnh lùng đẩy tay hắn ra:

“Đúng, tôi là thể chất dương cực, có thể hóa giải lời nguyền của họ Lệ.”

“Nhưng thể chất này chỉ dùng được một lần, chỉ cứu được một người — tôi đã cứu Thần An rồi.”

“Tôi đã cảnh báo anh từ sớm — nên tìm cách khác đi.”

“Không, không thể nào! Tôi là người thừa kế nhà họ Lệ! Tôi là thiếu tá tiền đồ vô lượng! Tôi… không cam tâm!”

Lệ Diêu Uyên lại rơi vào trạng thái cuồng loạn, lại muốn lao tới kéo áo tôi, bị Lệ Thần An đứng sau giữ chặt lại.

Lúc này Lệ Diêu Uyên mới chú ý thấy Lệ Thần An vẫn luôn ở phía sau tôi.

Hắn bỗng bật cười điên dại, chỉ vào Thần An, toàn thân run rẩy:

“Là mày! Nhất định là mày! Là mày đánh tráo thuốc giải của Thấm Hiểu!”

Vừa nói vừa giãy giụa lao tới cào vào mặt Lệ Thần An.

Nhưng lại bị Thần An dễ dàng đẩy ngã xuống đất.

“Tôi cảnh cáo anh, còn dám phát điên với A Vãn một lần nữa — đừng trách tôi không khách khí.”

Lệ Diêu Uyên ngồi bệt dưới đất, yếu ớt giật tóc:

“Tại sao lại thành ra thế này! Tại sao lại như vậy!”

“Bao nhiêu năm tôi cố gắng… tất cả đều vô ích!”

“Tôi vì muốn được ông nội yêu thương… mà hại chết cả cha mẹ mình… vậy mà vẫn không thoát khỏi lời nguyền!”

Nói xong, ánh mắt hắn tràn đầy oán độc nhìn về phía Lệ Thần An:

“Đều tại mày! Tại sao người sắp chết không phải là mày! Tao phải giết mày!”

Lệ Diêu Uyên móc ra một khẩu súng từ trong tay áo, chĩa thẳng về phía Lệ Thần An.

Nhưng ngay lập tức bị vệ sĩ bên cạnh ông cụ Lệ đá bay khẩu súng.

Lão gia bước vào từ cửa, sắc mặt lạnh băng.

“Ông nội… ông nội… nếu cha con nhìn thấy con như vậy, nhất định sẽ không nỡ…”

Lệ Diêu Uyên bước tới, còn tưởng ông nội sẽ thương xót như xưa.

Không ngờ… đón chờ hắn lại là một cái tát thật mạnh.

“Nghiệt tử! Mày đúng là tâm địa rắn rết! Dám giết cả cha ruột của mình!”

Đôi mắt đỏ ngầu của ông cụ Lệ, cuối cùng cũng trào ra nước mắt.

Trước đây, ông luôn cho rằng cha của Lệ Diêu Uyên bệnh tình phát hiện quá muộn, không thể cứu, vì mình sơ suất nên mang mặc cảm, dẫn đến hết mực nuông chiều cháu.

Không ngờ… sự thật lại là thế này.

Ngay trong ngày hôm đó, tên của Lệ Diêu Uyên bị xóa khỏi gia phả họ Lệ.

“Thần An, ông già rồi. Họ Lệ sau này giao cho cháu.”

Sau cú sốc này, ông cụ Lệ trao toàn quyền quản lý gia tộc cho Lệ Thần An, lui về ở ẩn an dưỡng.

Lệ Thần An tiếp nhận gia tộc, việc đầu tiên anh làm là đưa tên tôi vào quyền quản lý tài sản cùng mình.

“Lệ phu nhân, ngôi nhà này… giao cho em.”

Anh nói với giọng dịu dàng mà kiên định.

Tôi nhìn anh, cuối cùng… nhận lấy quyền hạn đó.

Người trong bệnh viện kể lại:

Sau khi chúng tôi rời đi, Lệ Diêu Uyên cứ điên điên dại dại, miệng lẩm bẩm không ngừng:

“Tất cả là âm mưu của Lệ Thần An…”

“Lệ Thần An… cướp vợ tôi… người đáng chết là nó… không phải tôi…”

Chương 9

Trước khi rời đi, Lệ Thần An nói với hắn:

“Những gì anh phải chịu hôm nay, chính là báo ứng mà anh đáng phải nhận.”

“Tôi và anh khác nhau. Anh không biết trân trọng những gì mình có, còn tôi – những gì tôi giành được, tôi sẽ bảo vệ cả đời.”

Sau đó, Lệ Diêu Uyên bị đuổi khỏi bệnh viện quân khu.

Về phần Thẩm Thấm Hiểu, cũng bị đuổi đi cùng hắn.

Không ngờ, vừa ra đến cổng, Thẩm Thấm Hiểu bị một kẻ bịt mặt xuất hiện bất ngờ ép uống thuốc độc.

Tên đó buông lời:

“Cái gì mà thiên tài dược sư, dám lừa người nhà của lão đại chúng tôi – đây là kết cục của cô!”

Chỉ trong chốc lát, Thẩm Thấm Hiểu bắt đầu phát điên, tứ chi không thể kiểm soát, lên cơn cuồng loạn.

Lệ Diêu Uyên lúc này mới tỉnh ngộ.

Người mà hắn luôn tin tưởng… mới chính là kẻ lừa đảo thật sự.

Lần này, hắn trơ mắt nhìn Thẩm Thấm Hiểu cắn lưỡi tự sát.

Cô ta chết ngay dưới chân hắn, còn hắn thì như không biết gì, vừa lẩm bẩm, vừa giẫm lên thi thể bước đi.

“Xin lỗi… A Vãn… anh đáng chết… xin lỗi…”

Hắn một đường đi về phía Nam.

Hễ ai hỏi hắn là ai, hắn đều đờ đẫn trả lời:

“Tôi là đại công tử của nhà họ Lệ… là cháu đích tôn được ông nội coi trọng nhất…”

Người ta chỉ tưởng hắn đã điên, hỏi hắn muốn đi đâu.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)