Chương 9 - Đêm Tân Hôn Bị Bỏ Rơi
9
“Loại người như nó, ý thức như thế thì vốn dĩ chẳng đáng giao trọng trách gì cả.”
Hôm sau, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, tôi ra khỏi nhà.
Vừa tới cổng trường đã thấy Lục Viễn chờ sẵn.
Nhìn khuôn mặt bầm tím của anh ta, tôi có thể tưởng tượng ra ba tôi đã ra tay mạnh thế nào để vừa công khai vừa trả thù riêng.
“Tiểu Nhiễm, chúng ta nói chuyện đi!”
“Ba tôi hôm qua đã nộp đơn xin ly hôn thay tôi rồi. Từ nay về sau, chúng ta coi như người xa lạ là được.”
“Tiểu Nhiễm, anh và Ôn Ý thật sự không có gì hết! Tin anh đi, rút lại đơn ly hôn được không?”
“Không.”
“Tại sao? Trước đây em thích anh như vậy, sao bỗng chốc lại tuyệt tình thế?”
Tôi nghĩ một hồi. Đúng là tôi thay đổi nhanh thật.
Nhưng tôi cũng sẵn sàng thừa nhận mình là người dễ đổi ý.
Còn đang định nói thì cứu tinh xuất hiện.
“Anh Lục, bệnh viện đuổi em rồi, giờ phải làm sao đây? Sau này em chẳng có thu nhập, biết sống sao đây?”
Tôi biết dì Hạ sớm đã muốn đuổi cô ta khỏi bệnh viện rồi.
Không phải vì Lục Viễn, mà vì Ôn Ý vốn dĩ chẳng xứng làm y tá.
Không chăm bệnh nhân cho đàng hoàng, còn thường xuyên phát nhầm thuốc.
Chỉ là trước đó tôi từng nói, đừng đuổi cô ta, dù sao cũng là thân nhân liệt sĩ.
Nhưng vì hai người đó bị mấy vị lãnh đạo bắt gặp ngay tại trận nên dì Hạ chẳng còn vướng bận gì nữa.
“Tôi nói này, cô đừng buồn nữa. Tôi sẽ nhanh chóng ly hôn với Lục Viễn, đến lúc đó để anh ấy cưới cô. Dù cô không có việc làm, anh ấy cũng nuôi nổi.”
Nghe vậy, mắt Ôn Ý sáng rực lên:
“Anh Lục, tuyệt quá! Vậy sau này anh không cần lén lút đưa tiền hay tem vải, tem thịt cho em nữa. Đợi chúng ta kết hôn, của anh cũng là của em hết.”
“Em biết mà, anh vẫn thích em, nếu không sao anh chỉ vì một cuộc điện thoại mà vượt ngàn dặm đến bên em chứ.”
“Em thật sự hạnh phúc quá. Nào, chúng ta về nhà ăn mừng thôi.”
Lục Viễn đứng ngây ra, sững sờ nghe những lời này.
Còn tôi đã tranh thủ lúc đó lặng lẽ chui ngay vào trường học.
Anh ta thích Ôn Ý đến vậy, tìm tôi là cố tình để làm tôi khó chịu sao?
Chiều tan học, tôi nghe mấy đồng nghiệp thích buôn chuyện kể: Lục Viễn đã tát cô ta một cái, kết quả là cô ta chẳng khóc mà còn cười, ôm chặt lấy cánh tay anh ta mà dính sát vào.
Nghĩ đến cảnh đó, toàn thân tôi nổi da gà.
Đơn xin ly hôn của tôi và Lục Viễn chỉ mất chưa đến hai ngày là được phê duyệt, nhanh đến mức phá kỷ lục.
Hôm ấy tan làm về nhà ba, tôi thấy trong phòng có thêm một người mặc quân phục, khí chất xuất chúng, trẻ trung, hoàn toàn khác kiểu với Lục Viễn.
Trong mắt người này luôn mang nụ cười, nhìn rất quen.
Tôi nghĩ chắc lại là lính dưới quyền ba tôi, nên có phần oán thầm nhìn ba.
Ba tôi đúng là nóng ruột muốn gả tôi đi.
Mới ly hôn xong mà đã có “ứng cử viên” mới rồi.
“Nhiễm Nhiễm, sao không nhận ra anh à?”
Người đó cười hỏi tôi.
Nhìn nụ cười ấy, tôi cứ thấy giống như hồ ly đội lốt.
“Anh là…?”
“Trần Thành.”
Tôi không dám tin: “Anh là anh Trần thật sao?”
Hồi nhỏ tôi thích chạy theo anh ấy nhất. Đơn giản vì anh ấy đẹp trai, hay cười, và quan trọng nhất là anh là cậu con trai duy nhất mà ba tôi chưa từng phải tới nhà phụ huynh để “xử lý”.
“Ừ, cuối cùng cũng nhớ ra anh rồi!”
Tôi cười hì hì, nhớ hồi trước anh trắng trẻo cao ráo, còn bây giờ đen hơn nhiều.
“Anh Trần, sao anh đen thế này? Không phải đi đào than đấy chứ?”
” Chú Bạch, Nhiễm Nhiễm vẫn y như trước, ngây thơ đáng yêu thật.”
Gọi một cô gái hai mươi tuổi là ngây thơ đáng yêu, chẳng phải là nói khéo là tôi ngốc sao.
“Anh Trần, anh không có thành ý nhé. Ý anh là bảo em ngốc à?”
Ai ngờ Trần Thành bật cười.
Anh đi đến trước mặt tôi, xoa đầu tôi, cười nói:
“Nhiễm Nhiễm của chúng ta đâu có ngốc, là cô gái thông minh nhất cả khu này đấy.”
Tôi ngẩng cao đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.
“Nhiễm Nhiễm, anh vừa đi công tác về, thèm ăn vịt quay quá. Có muốn đi ăn cùng anh không?”
“Được chứ, lâu lắm rồi em cũng chưa ăn. Nhưng chắc phải đặt trước, hôm nay sợ là không còn chỗ đâu.”
Trần Thành giơ ra một tấm phiếu đặt chỗ: “Đặt rồi, đi thôi!”
Hai năm sau, tôi gả cho Trần Thành.
Đêm tân hôn, tôi còn đang chuẩn bị chủ động lao vào anh ấy thì anh đã nhanh hơn, đè tôi xuống.
“Nhiễm Nhiễm, cuối cùng anh cũng cưới được em rồi.”
Khi tôi đau quá mà kêu lên, anh hoảng loạn đến tay chân luống cuống.
Cuối cùng vẫn là tôi chủ động, thì đêm tân hôn mới trọn vẹn.
Tôi vốn tưởng mình sẽ “vắt kiệt sức” được anh, nào ngờ chính tôi là người đầu tiên chịu thua.
Khi tôi mệt đến mức khóc rưng rức, liên tục nói “đủ rồi, đủ rồi, mệt chết mất”, anh mới lưu luyến thả tôi ra.