Chương 7 - Đêm Sinh Nhật Bất Ngờ
Hắn chắc lại muốn rời đi, ta níu lấy tay hắn.
“Nếu thế tử muốn nạp Bạch cô nương, ta cũng sẽ không ngăn cản.”
Nếu phủ Vĩnh An Hầu vẫn còn, nàng ta có thể đường đường chính chính lấy được vị trí thế tử phi, như vậy lại càng tốt.
“Mọi thứ tùy vào ý thế tử, bất kể muốn làm gì, ta đều thuận theo.”
Hắn vẫn đứng dậy muốn đi, ta bước lên, vùi đầu vào lòng hắn, vòng tay ôm lấy eo hắn. Hắn khựng lại, bất đắc dĩ vòng tay ôm ta.
“An An…”
“Ta biết chàng để ý ta, nhưng không cần vì thế mà phải gượng ép bản thân.”
Ta thầm thở dài, không thể cứu được nữa rồi.
Giọng hắn vẫn xa gần không rõ.
Vòng tay hắn ôm ta, đã chẳng còn tác dụng.
“Chuyện này nàng không cần lo, ta sẽ giải quyết. Dạo này sức khỏe nàng không tốt, tổ mẫu hay nhắc tới nàng, có thời gian hãy đến thăm bà.”
Quy củ trong phủ vương thật kỳ lạ — người bệnh lại phải đi thăm người quan tâm đến họ.
“Ừ.” Ta nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay hắn.
Hắn bồi thêm một câu: “Không muốn đi cũng không sao.”
Thế là ta thật sự không đi.
Lão phu nhân tức giận, cảm thấy ta “mọc cánh cứng rồi.”
Con dâu mà cứng cỏi là vì có hậu thuẫn mạnh, bà đã bất lực suốt mấy chục năm, sao còn muốn khoan dung với một tôn tức không bối cảnh.
Nhân lúc Tạ Cảnh Diêu ra ngoài làm việc, bà bất chấp phản đối, đón Bạch Lạc Chi vào phủ.
Bạch Lạc Chi đáp lại bằng tất cả thành tâm, hầu hạ chu đáo hơn cả ta trước kia.
Lão vương phi sai người mắng ta một trận, lại bảo sau này không cần đến viện của bà làm chướng mắt.
Người đi rồi, ta vịn tay Phối Phương đứng dậy khỏi đất, hôm sau đầu gối đầy vết bầm.
Ta gặp Bạch Lạc Chi một lần, trong khu vườn tĩnh lặng.
Ánh mắt nàng ta lại tràn đầy hận ý.
Tạ Cảnh Diêu về phủ, lập tức đến tìm ta đầu tiên.
“Ta không định đưa nàng ấy vào phủ, là tổ mẫu tự mình quyết.”
Hắn nhất định muốn ta nói gì đó, ta đành gật đầu.
“Giờ thế này cũng tốt.”
Hắn lập tức lớn tiếng, trợn trừng mắt: “Tốt gì chứ?”
Ta thấy đau đầu, tai ù, vô thức tránh xa hắn một chút.
“Bạch cô nương tốt, tổ mẫu cũng tốt.”
“Thế tử cũng không cần hao tâm tốn sức nữa.”
Rõ ràng hắn để tâm đến Bạch Lạc Chi mọi chuyện, lại cứ muốn ta nghĩ là hắn không để tâm.
Hắn giận dữ bỏ đi.
Ta chẳng hiểu, ba năm qua vẫn không đủ để ta nhìn rõ một thế tử Tạ nổi danh khắp kinh thành.
Ta chỉ thấy rõ một điều — hắn không hợp với ta.
8
Nỗi sợ hãi với vương phủ trong ta nhất thời không thể chữa lành, ta có thể cắt đứt liên hệ với tất cả mọi người, nhưng lại không thể đắc tội với Tạ Cảnh Diêu.
Song, lấy lòng hắn vốn là chuyện ta đã quá quen.
Đứng dậy làm lại, cũng chẳng khó khăn gì.
Có lẽ ta đã thật sự hóa điên, mà từ góc nhìn của một kẻ điên, ta lại bắt đầu thấy Tạ Cảnh Diêu rất dễ hiểu.
Hắn dễ nổi giận, nhưng chỉ cần chạm vào da thịt, cơn giận ấy sẽ tan biến không tự biết, còn ta thì trước kia cứ dài dòng giảng giải.
Khi ta khẽ nói, hắn phần lớn cũng có thể bình tĩnh lắng nghe.
Hắn nhất định hỏi vì sao ta không đeo bộ đầu sức kia.
Ta dịu giọng đáp: “Thiếp không thích đá quý, thế tử chọn lại cho thiếp một bộ khác được chăng.”
Hắn chẳng hề để bụng, thật sự vào khố phòng chọn cho ta một bộ mới.
Ta lại bất giác nghĩ đến cây trâm gắn hồng ngọc kia.
Khi xưa, chủ tiệm từng kể cho ta nghe quá trình chế tác nó gian nan đến nhường nào.
Nhưng hắn có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn tâm tình đi tìm cho ta một vật như thế nữa.
Những gì ta có được, chỉ là những món được lôi ra từ kho, không hơn.
Cũng may là, ta không còn bận lòng nữa.
Ta không để tâm đến hắn, thì hắn lại trở nên giống một người bình thường.
Ta cũng vậy.
Có hắn bảo vệ, chẳng ai trong phủ dám động đến ta.
Ta có thời gian, có không gian, để làm những việc của riêng mình.
Năm ấy ta từng cứu một đạo sĩ giang hồ, phụ thân nói hắn là kẻ lừa đảo, cứu mạng một lần coi như xong, đừng dây dưa thêm.
Hắn cũng chẳng muốn liên can, khỏi bệnh rồi bỏ đi không một lời cảm tạ.
Nhưng một năm sau, hắn ném lên xe ta một quyển sách, trong đó kẹp một tờ phương dược, tên là “Trường Miên Dược”.
Ta lấy thỏ con làm vật thử, nó thật sự “ngủ say” không hô hấp, rồi kỳ lạ tỉnh lại.
Chỉ là trước khi “ngủ”, nó sẽ yếu đi mấy ngày liền.
Mỗi ngày ta run sợ, khẽ vuốt bộ lông ấm của nó, lo rằng nó sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa.
Phối Phương không hỏi một lời, nhưng ngày nào cũng canh ngoài cửa, quan sát mọi động tĩnh.
Chỉ khi ta thi thoảng nhìn ra xa, nàng mới siết chặt lấy tay ta, nói nhỏ:
“Tiểu thư, dù người làm gì, cũng phải mang theo nô tỳ.”
–
Khi con thỏ khỏe lại, ta uống nốt chỗ thuốc còn lại.
Chiều đến, ta nôn ra một ngụm máu, rồi thân thể dần suy sụp.
Tạ Cảnh Diêu ngày nào cũng lượn trước mặt ta, khi xưa ta cầu gặp hắn thì khó, giờ hắn đem hết đồ đạc dọn đến, mỗi ngày chen trên giường ta, nói năng rối loạn, khiến ta “ốm cũng chẳng được yên”.