Chương 5 - ĐẾM NGƯỢC
14
Buổi tối Tống Trinh lại cập nhật video.
“Còn có 4 ngày nữa, tôi không nỡ rời đi…”
“Chúng ta cùng nhau trượt tuyết. Em rất thích cách bạn bảo vệ tôi. Bạn rất giống bố em.”
Trong video.
Tống Trinh rơi vào trong tuyết, có người từ trên cao trượt xuống, Thẩm Châu lao tới dùng thân bảo vệ cô ta.
Sau một vài ngày, video đã trở nên phổ biến và được nhiều người theo dõi.
[A a a a, tại sao người yêu nhau lại phải chia ly? 】
[Ngôn ngữ cơ thể của chàng trai rõ ràng cho thấy anh yêu cô, vậy tại sao anh lại phải cưới người khác? Có phải do bị gia đình ép buộc? 】
[Ôi Chúa ơi, có cảm giác như cô gái đang kìm nước mắt vậy. 】
[Không, không ai thấy CP này có vấn đề sao? Sắp kết hôn, tại sao lại dây dưa với bạn gái cũ còn đếm ngược ngày chia tay? Tra nam tiện nữ hãy khoá chặt nhau, đừng làm hại cô dâu của người khác. 】
Phần bình luận tràn ngập tranh cãi.
Nhưng hầu hết họ đều là những người đang chờ xem bốn ngày nữa họ sẽ kết thúc như thế nào.
Tôi không đủ kiên nhẫn để xem bọn họ triền miên.
Thuận Tây like video phía dưới, một em trai đang khoe vòng eo chó đực.
15
Còn ba ngày nữa.
Tôi đãi các anh em một bữa.
Mọi người đều không rõ nguyên do, chỉ nghĩ đó là tiệc độc thân của tôi trước ngày cưới.
Hết chai rượu này đến chai rượu khác được rót ra, bầu không khí lại càng trở nên sôi động hơn.
Mọi người đều nói về những năm này.
Có người nhắc đến Thẩm Châu và tôi.
“Nhị ca rất yêu chị, anh ấy thật sự rất yêu chị.”
Người nhắc đến chuyện này gầy đến mức gần như chỉ còn da bọc xương, được gọi là Tiểu Khôi.
“Có lần nhị ca say rượu và khóc rất lâu, nói rằng anh ấy ghét bản thân mình không bảo vệ được chị. Anh ấy nói rằng có lúc anh ấy thậm chí không dám về nhà vì sợ nhìn thấy chị hoặc nghĩ đến bản thân mình.. Chính anh ấy là người đã khiến chị trở nên như thế này.”
Cậu ta thở dài, “Nhưng... nhưng, em đã suy nghĩ rất lâu rồi, vẫn nên nói cho chị biết.”
“Chị Đường, nhị ca của em ở ngoài nuôi một cô bé. Anh ấy...”
Bên cạnh có người đ á cậu ta một cái: “Mẹ kiếp, cậu rốt cuộc đã uống bao nhiêu vậy?”
“Chị dâu, Tiểu Khôi uống nhiều quá, mọi người từ từ uống rượu, em đưa hắn về trước...”
Tiểu Khôi bị đưa đi.
Không ai tin những gì cậu ta nói, chỉ cho rằng cậu ta nói nhảm, rượu vào lời ra.
Mọi người trong bàn đều đang nói Thẩm Châu yêu tôi đến nhường nào.
Thậm chí có người còn lợi dụng say rượu gọi điện cho Thẩm Châu.
"Có chuyện gì vậy? Nói đi.”
Giọng Thẩm Châu hướng ra ngoài, ngắn gọn mà uy lực, nhưng âm cuối lại hơi cao lên.
Lông mày tôi run rẩy.
Tôi rất rõ đó là giọng điệu của Thẩm Châu sau khi thỏa mãn d ụ c v ọ n g.
"Chị Đường mời chúng tôi đi ăn tối, đã lâu không gặp."
Mọi người bắt đầu reo hò, “Nhị ca, dạo này anh bận à? Lại đây cùng uống một ly đi.”
Thẩm Châu trầm mặc hai giây.
“Tôi bên này có chút việc , các cậu uống đi.”
“Hãy chăm sóc Đường Tranh thật tốt.”
“Các cậu uống ít thôi. Tan cuộc thì tìm hai anh em đưa Đường Tranh về nhà an toàn, có nghe thấy không?”
Sau khi cúp điện thoại, các anh em đều thở dài: “Chị Đường, nhìn xem, anh hai của em nhớ chị quá.”
“Hại cẩu độc thân chúng tôi mỗi ngày đều phải ăn cẩu lương!”
Tôi không nói gì.
Nhấp một ngụm nước trái cây.
Nước trái cây ở nhiệt độ phòng, nhưng sau khi uống xong tôi vẫn cảm thấy đau âm ỉ ở bụng.
Tôi không mang theo thuốc giảm đau.
Thật sự không thể chịu nổi nên tôi ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Khi tôi đi ra ngoài thì thấy tuyết đang rơi.
Dựa vào ngọn đèn đường, vô tình mở đoạn video ngắn của Tống Trinh.
Có lẽ tôi đã nghe quá nhiều về Thẩm Châu, lúc này tôi đột nhiên muốn biết bọn họ đang làm gì.
Năm phút trước, Tống Trinh vừa mới cập nhật video.
Hắn ở bên cạnh cô ta, cực quang rực rỡ trên đầu hắn.
“Còn ba ngày nữa chúng tôi sẽ chia tay! Để thực hiện tâm nguyện của tôi, anh ấy đã đưa tôi bay suốt đêm đến Iceland để ngắm cực quang.”
“Cực quang rất đẹp, nhưng không đẹp bằng anh ấy.”
“Nhưng tôi phải làm sao đây? Anh ấy sẽ sớm không còn thuộc về tôi nữa... Quên đi, Chúa ơi, xin hãy mặc kệ tôi và để anh ấy được hạnh phúc trước.”
"Với tôi thì không quan hệ.”
Chỉ trong vòng 5 phút, video đã có gần nghìn lượt thích và vẫn đang tiếp tục tăng cao.
[Khóc đến chec mất, Chúa ơi, xin hãy để con yên, hãy để họ được hạnh phúc trước. 】
[Đây là lần đầu tiên tôi ghét cô dâu đến vậy phải không? 】
[ không nói nên lời, một đôi tra nam tiện nữ, trong khu bình luận lại có một đám não yêu đương. (Người nhà và bạn bè của tôi đã mua áo giáp phục sinh, nhưng phần trước và sau bị hỏng, nước tiểu mờ, trong nhà không có gương. Hãy nhớ xuất trình giấy chứng tử của bố mẹ bạn trước khi mắng tôi.)]
Tôi nhìn chằm chằm vào cực quang trong video, nó đẹp đến chói mắt.
Đột nhiên nhớ tới năm 19 tuổi, tôi ôm Thẩm Châu trong ngực, ghen tị xem TV: “Thẩm Châu, sau khi kiếm được tiền, anh có thể dẫn em đi xem cực quang được không?”
"Được.”
“Tương lai, anh chắc chắn sẽ dẫn em đi.”
Tuyết rơi trên lông mi tôi, làm mờ tầm nhìn của tôi.
Tôi chớp mắt và những bông tuyết tan chảy.
Nhưng cô gái lại nắm tay hắn ngắm cực quang.
Không phải Đường Tranh 19 tuổi.
16
Một ngày trước đám cưới.
Sáng sớm, tôi nhận được điện thoại của Thẩm Châu.
“Ngày mai là đám cưới,” hắn nói với giọng hơi mệt mỏi, “Em có lo lắng không?”
"Vẫn ổn.”
“Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, em có nhớ anh không?”
“ Vẫn ổn.”
Lại là một hồi im lặng, Thẩm Châu thấp giọng nói: “Anh biết gần đây em đang tức giận, trong đám cưới ngày mai anh sẽ cho em một bất ngờ, được không?”
“Ừm.”
Cúp điện thoại xong, tôi ra ngoài, bắt taxi rồi đi thẳng đến nghĩa trang.
Bố tôi, mẹ tôi và bà tôi đều ngủ ở đó.
Chẳng bao lâu nữa, đó sẽ là đích đến của tôi.
Hãy nghĩ thế này, nếu sau khi chec bạn có thể đoàn tụ với người thân thì cái chec dường như không còn là điều gì khủng khiếp nữa.
Thậm chí.
Nó cũng mang lại cho tôi điều gì đó để mong chờ.
Nếu bà ngoại nhìn thấy tôi, nhất định bà sẽ giơ tay đuổi theo và đ á n h tôi, mắng tôi không nghe lời và tại sao tôi lại xuống theo bà sớm như vậy.
Nhưng bà sẽ không nỡ đánh tôi thật.
Bà chỉ vỗ nhẹ vào vai tôi một cách tượng trưng, rồi ôm tôi và hỏi.
“Có phải Tranh Bảo của chúng ta ở bên đó chịu ủy khuất không?”
"Bệnh có đau không? Chỗ nào đau, bà ngoại sẽ xoa cho Tranh Bảo.”
“Tranh Bảo đừng sợ, bà ngoại sẽ đưa con về nhà.”
Tôi mang theo đồ uống yêu thích của bà tôi, Trúc Diệp Thanh.
Đổ một ly trước bia mộ.
“Bà ở dưới đó có cô đơn không? Con gái bà ở dưới đó có kính trọng bà không?”
"Đợi con một chút.”
“Gia đình chúng ta sẽ sớm được đoàn tụ.”
Tôi trò chuyện rất lâu trước ngôi mộ.
Tôi đứng dậy, xoa xoa đôi chân đau nhức và chuẩn bị rời đi.
Nghĩ nghĩ, tôi quay đầu lại nói: “Đúng rồi, không cần phù hộ Thẩm Châu nữa.”
“Hắn là một tên khốn, hắn không chăm sóc tốt cho con.”
“Con đi đây.” Tôi phủi bụi trên bia mộ “Hẹn gặp lại, bà ngoại.”