Chương 4 - Đếm Ngược Chia Tay

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Áaaaa — Thẩm Tang An, cô làm cái gì vậy?!”

Những bức ảnh rơi đầy sàn lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Tống Nam Uyên cố tình kéo Thẩm Tang An, vừa khóc vừa la lớn:

“Tại sao cô lại làm nhục tôi như thế?!”

“Tôi chỉ vì tiền mới từng làm người mẫu ảnh, cô có cần phải đối xử với tôi như vậy không?!”

Phó Tư Niên nghe tiếng vội vàng chạy đến, ôm chặt lấy Tống Nam Uyên đang khóc nức nở, đồng thời ra lệnh cho vệ sĩ thu dọn số ảnh trên đất.

“Không sao rồi, bảo bối. Không sao đâu.”

Sau đó, anh quay ánh mắt lạnh lẽo về phía Thẩm Tang An, chất vấn:

“Tại sao em cứ phải ép Nam Uyên đến mức này? Có chuyện gì em không thể nói thẳng với anh sao?!”

“Nếu ngay từ đầu em đã không chấp nhận được cô ấy, vậy cần gì phải giả vờ rộng lượng?!”

Thẩm Tang An vừa định giải thích thì lời tiếp theo của anh khiến toàn thân cô lạnh buốt:

“Em học đại học chẳng phải cũng từng làm người mẫu ảnh sao, Thẩm Tang An.

“Cả bảy, tám người đàn ông vây quanh ngắm cơ thể em chỉ vì vài trăm đồng, em lấy tư cách gì mà sỉ nhục người khác?!”

Xung quanh vang lên đủ loại tiếng xì xào chế giễu, thương hại, cũng có trách móc cô……

Tim cô đau thắt dữ dội, buộc phải khụy xuống, ôm lấy ngực thở gấp.

Trong đầu cô hiện lên ký ức u ám thời đại học.

Năm đó Phó Tư Niên bị viêm phổi nặng do cúm, không có tiền mua thuốc, cô vì 500 tệ mà chấp nhận làm người mẫu ảnh.

Cô bị vài người họa sĩ giam trong phòng vẽ, quấy rối thô bạo, mãi đến khi Phó Tư Niên đứng ngoài phá cửa xông vào mới cứu được cô.

Đã tám năm trôi qua chuyện làm người mẫu ảnh kia đã trở thành điều cấm kỵ không ai nhắc đến giữa hai người.

Vậy mà hôm nay, vì một tội danh bịa đặt, Phó Tư Niên lại tự tay xé toạc vết thương đó, giày xéo lên nỗi đau của cô……

Thấy cô khó chịu, Phó Tư Niên thoáng hiện vẻ phức tạp trong ánh mắt:

“Em sao thế?”

Chưa kịp để Thẩm Tang An lên tiếng, Tống Nam Uyên trong vòng tay anh đã nghẹn ngào khóc:

“Anh Tư Niên… bụng em đau quá, em sợ lắm……”

Anh không chút do dự, bế cô lên rồi lao thẳng đến bệnh viện.

Các vị khách đến dự tiệc kỷ niệm ngày cưới cũng lần lượt rời đi.

Thẩm Tang An vẫn quỳ gối trên sàn, như thể không còn hít thở nổi.

Thật đáng thương.

Thật đáng buồn.

Cuối cùng, Thẩm Tang An vẫn gắng gượng chịu đựng cơn đau nơi tim, bước khập khiễng ra khỏi khách sạn.

Cô gọi xe đến bệnh viện, nhưng chưa kịp lên xe thì đã ngất xỉu ngay bên đường.

Phản ứng đào thải tim nhân tạo ngày càng nghiêm trọng.

Bác sĩ nói, đến giai đoạn cuối, cô sẽ đột ngột ngất đi và không tỉnh lại nữa.

Khi tỉnh dậy, Thẩm Tang An đã nằm trong bệnh viện.

Là cô lao công ở khách sạn đưa cô tới.

“Cô gái à, cháu ổn chứ? Dì thấy người liên hệ khẩn cấp của cháu là chồng cháu, gọi cho anh ta 20 cuộc mà không ai bắt máy, nên dì đành tự đưa cháu đến viện.”

Thẩm Tang An cảm ơn rồi dúi vào tay bà một số tiền, sau đó lập tức thay đổi người liên hệ khẩn cấp.

Mãi đến khi cô làm xong thủ tục xuất viện và trở về nhà, Phó Tư Niên mới gọi lại, giọng vẫn quan tâm như mọi khi:

“Có chuyện gì vậy? Lúc nãy anh đang trên máy bay.”

Thẩm Tang An chỉ nhẹ nhàng nói là vô tình chạm nhầm.

Phó Tư Niên hơi mất kiên nhẫn, giọng mang theo thất vọng:

“Hiện tại anh đang cùng Nam Uyên sang Canada để cô ấy thư giãn một chút. Bác sĩ nói em khiến cô ấy bị tái phát PTSD.

“Tang An, lần này em quá đáng thật rồi. Thời gian này em cứ tự ngẫm lại đi, anh không muốn khi về nhà vẫn thấy em thế này…”

Thẩm Tang An chỉ muốn bật cười.

Người không quan tâm cô ngất xỉu, bảo vệ kẻ làm tổn thương cô, lại chính là người chồng của cô.

Cô châm chọc hỏi:

“Hay là kết thúc luôn cái đếm ngược chia tay đi, chúng ta ly hôn ngay bây giờ?

“Thời gian chờ ly hôn chỉ một tháng thôi. Sau đó anh có thể cưới cô ta, đường đường chính chính ở bên Tống Nam Uyên.”

Phó Tư Niên im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ gì đó.

Bên kia điện thoại đột nhiên vang lên tiếng gọi vội của Tống Nam Uyên.

Anh liền vội vã nói:

“Tang An, người anh yêu nhất mãi mãi là em, đừng giận nữa.

“Chúng ta đã thỏa thuận rồi, một tháng sau anh sẽ quay về bên em. Em cũng nên tự nhìn lại bản thân đi.”

Nói xong, anh cúp máy.

Thẩm Tang An nhìn màn hình điện thoại dần tối lại, lòng trống rỗng như bị khoét sạch.

Tình yêu năm nào, giờ đã bị chính tay Phó Tư Niên dùng dao cắt đi từng mảnh, rỉ máu theo năm tháng chín năm bên nhau.

Trong sự tuyệt vọng gần như cùng cực, cô liên hệ với mẹ Phó, nhờ bà giúp mình một việc cuối cùng.

“Phó Tư Niên, lần này, em thật sự sẽ rời xa anh mãi mãi.”

Sau khi được mẹ Phó đồng ý, Thẩm Tang An gom lại hết những thứ mang tính kỷ niệm trong nhà để đốt.

Ảnh chụp chung, giấy đăng ký kết hôn, thư tay, ảnh cưới, đồ thủ công hai người từng làm cho nhau…

Lúc lửa bùng lên, cô cảm thấy như cả quá khứ của mình đang bị chính nó nhạo báng.

Những thứ không thể đốt, cô gọi người đến chuyển hết ra bãi rác để thiêu hủy.

Như thể chỉ có làm vậy, cô mới có thể xoá sạch mọi dấu vết mình từng tồn tại trong thế giới của Phó Tư Niên — trước khi tháng cuối cùng kết thúc.

Năm ngày sau, Phó Tư Niên dẫn Tống Nam Uyên trở về nhà.

Anh cảm thấy trong nhà có gì đó thiếu thiếu, có chút bất an, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Thấy Thẩm Tang An chỉ lặng lẽ lật lịch, anh mỉm cười, dịu dàng nói:

“Tang An, anh với Nam Uyên từ Canada mang quà về cho em này.”

“Cảm ơn hai người.” – Giọng Thẩm Tang An gần như vô cảm.

Cô chỉ đang chờ ngày hẹn đến — cái ngày mà cô đã bàn bạc với mẹ Phó.

Đột nhiên, Tống Nam Uyên hét lên một tiếng, khiến Phó Tư Niên lo lắng hỏi cô ta làm sao.

Cô ta nói quên điện thoại trên xe, nhờ anh đi lấy giúp.

Khi Phó Tư Niên vừa ra ngoài, Tống Nam Uyên lập tức hiện nguyên hình:

“Xem ra cô vẫn chưa nghĩ thông nhỉ, còn bám lấy nhà họ Phó làm gì?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)