Chương 15 - Đếm Ngược Chia Tay
Giờ nhắc lại cái tên đó, tim cô thậm chí không còn gợn sóng.
Bà Giang gật đầu, lại nói:
“Mẹ sẽ bảo vệ con. Nếu nó dám quấy rối, mẹ sẽ đánh cho nó một trận nhớ đời.”
Ngày rời Đan Mạch, bạn bè đều đến tiễn cô.
Bà cụ hàng xóm đỏ mắt dúi cho cô một hộp sô-cô-la thủ công.
Giáo sư Hansen tặng cô cây bút máy ông giữ suốt ba mươi năm, định để dành cho học trò ưu tú nhất, ánh mắt tràn đầy trìu mến của một người thầy.
Những du học sinh quen biết ở UOC đều đến tiễn cô, ôm chầm lấy Thẩm Tang An không nỡ buông:
“Đừng quên bọn mình nhé, khi nào tụi mình về Trung Quốc nhất định sẽ tìm gặp cậu.”
Thẩm Tang An mỉm cười nhìn những người bạn luôn dành cho cô sự chân thành và tử tế, nói từ tận đáy lòng:
“Mình sẽ không bao giờ quên những ngày tháng sống cùng mọi người ở Đan Mạch. Mình yêu các bạn.”
Trước khi lên xe, cô đảo mắt nhìn quanh một vòng, xác nhận rằng quả nhiên không thấy bóng dáng người kia — bình thường chẳng phải anh là người hay quấn lấy cô nhất sao?
Roi cười trêu:
“Chắc Thẩm Dữ sợ gặp cậu sẽ khóc nên không dám đến đó. Tang An, cậu quên anh ta đi, vậy là anh ta vừa ý rồi, ha ha.”
Thẩm Tang An cố nhịn cười. Nếu anh ấy thật sự không muốn đến, vậy thôi cũng được.
Thật ra cô đã định nói lời tạm biệt tử tế với anh.
Hai năm trước, khi Thẩm Tang An tìm tài liệu về tôpô học trong thư viện UOC để đưa vào bối cảnh cho tiểu thuyết trinh thám, chính một du học sinh Trung Quốc đã giúp cô tìm được tài liệu, còn giải thích rất chi tiết, đồng thời vá lại một lỗ hổng nhỏ trong ẩn dụ toán học của cô.
Sau này, anh trở thành hình mẫu cho “cố vấn hình sự” trong tiểu thuyết của cô.
Người đó tên là Thẩm Dữ, nghiên cứu sinh khoa Toán của UOC, cùng chuyên ngành với cô thời đại học, nhưng tốt nghiệp xong vẫn chưa về nước.
Anh không chỉ một lần tỏ tình với cô:
“Văn chương của em đẹp và chính xác như một hàm số, anh muốn trở thành người giải phương trình đó.”
Nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Ngay từ lần đầu, Thẩm Tang An đã rút tay lại.
Khoảnh khắc nghe lời ấy, tim cô khẽ rung lên một cảm giác rất lạ — không phải phản ứng thải ghép, mà là ký ức sâu thẳm nào đó đang dần tỉnh giấc.
Thẩm Dữ rất tốt, nhưng anh không thể giải được phương trình phức tạp nhất trong cuộc đời cô.
Và trong cuộc đời của Thẩm Tang An, vẫn còn quá nhiều điều đáng để theo đuổi hơn cả tình yêu.
Khi gặp Thẩm Dữ ở cổng lên máy bay, cô thật sự bất ngờ.
“Sao anh lại ở đây? Định tiễn em một mình à?”
Thẩm Dữ khẽ cười, chỉ vào vali của mình:
“Có người khó theo đuổi quá, nên anh quyết định về nước rồi.”
Thẩm Tang An hơi sững lại, trong lòng dâng lên một gợn sóng rất nhỏ.
Suốt hai năm qua người đàn ông nhỏ hơn cô vài tuổi này luôn xuất hiện vừa vặn đúng lúc.
Khi cô bế tắc vì không viết nổi tình tiết mới, anh mang tới tạp chí toán học cùng cô thảo luận, nói về cuốn trinh thám mới anh đọc;
Khi cô nhập viện vì phản ứng thải ghép, anh lặng lẽ chờ ngoài hành lang;
Mỗi lần cô đoạt giải, anh đều tặng hoa kèm thiệp viết đầy công thức.
Ngay lúc Thẩm Tang An chuẩn bị mở lời, Thẩm Dữ đã cắt ngang:
“Anh biết hết rồi.”
Anh mỉm cười dịu dàng:
“Nhưng lần này, anh không đến để giải phương trình, chỉ là muốn cùng em nhìn trọn đáp án cuối cùng thôi.”
Thẩm Tang An khẽ gật đầu.
Trước khi hội chợ sách Thượng Hải bắt đầu, cô dự định gặp Bà Giang tại Thượng Hải một lần.
Vì vậy, Bà Giang đặc biệt bay từ Hồng Kông sang, hai người hẹn nhau ở một nhà hàng có tính bảo mật cực cao.
Mặc dù vậy, Thẩm Dữ vẫn kiên quyết nói muốn đợi bên ngoài:
“Anh ngồi trên xe, làm tài xế cho em.”
Thẩm Tang An chỉ cười, không từ chối.
Vừa nhìn thấy cô, Bà Giang đã không kìm được mà bước nhanh tới ôm chặt cô vào lòng.
“Mẹ.”
Thẩm Tang An vỗ nhẹ vai bà, mỉm cười kể cho bà nghe về cuộc sống và những điều cô trải qua suốt ba năm nơi xứ người.
Hai người nói chuyện rôm rả, nhưng thấy mái tóc bà đã bạc hơn xưa, Thẩm Tang An vẫn không nhịn được mà hỏi đến người kia.
“Phó Tư Niên… anh ấy còn ổn không?”
Cô biết suốt ba năm nay, Bà Giang luôn tự trách mình vì đã dạy dỗ không nghiêm, thà đoạn tuyệt với con trai còn hơn gặp lại anh.
Nhưng với Thẩm Tang An, bà lại luôn mang cảm giác day dứt.
Bà lắc đầu, giọng vẫn đầy áy náy:
“Đừng nhắc đến nó nữa, để sai lầm ấy kết thúc mãi mãi trong đời con đi. Không có nó, con sẽ sống tốt hơn.”
Thẩm Tang An định nói, thật ra cô chưa từng đổ lỗi cho bà.
Từ việc cố chấp chọn ở bên nhau năm xưa, cho đến phản bội, ngoại tình, rồi giả chết rời đi — người sai từ đầu đến cuối luôn là Phó Tư Niên, kẻ phụ bạc chân tình.
Ngược lại, cô lại rất biết ơn Bà Giang.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc cô vừa định cất lời, cánh cửa phòng riêng trong nhà hàng đột ngột bị đẩy mạnh mở ra.
Một bàn tay dài, rắn chắc giữ chặt lấy cánh cửa.
Tiếp đó là giọng nói đầy phẫn nộ, cũng quen thuộc đến đau lòng với Thẩm Tang An.
“Dựa vào đâu? Cuộc đời của tôi và Tang An, dựa vào đâu mà bà muốn quyết định như vậy?!”
Thẩm Tang An ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là gương mặt lạnh lẽo nhưng tiều tụy của Phó Tư Niên, trên đó lại hiện rõ nét vui mừng.