Chương 6 - Đêm Ngủ Chung Cùng Chồng

9

Tôi không ngờ anh ta thật sự sẽ đuổi theo đến tận đây.

Mấy dòng phụ đề cũng bắt đầu bức xúc:

【A a a tại sao nam chính lại đuổi theo chứ, kia rõ ràng là nữ phụ mà! Không phải anh ấy nên ở bên bé nữ chính ngoan ngoãn của tụi mình sao? Cô ấy còn bị thương mà!】

【Tất cả là tại nữ phụ không chịu theo đúng kịch bản! Chưa ly hôn thì nam chính vẫn còn lý do đuổi theo, chịu thôi!】

【Mọi người yên tâm, bé ViVi của tụi mình thông minh lắm. Trẹo chân gì đó chỉ là diễn thôi. Nữ phụ cứ thích bày trò, không chịu buông tha cho nam chính.】

【Nhưng mà nam chính lúc nãy không bế công chúa nữ chính về, mà lại nhờ người khác đỡ – điểm trừ to đùng! Phạt anh ta từ nay ngày nào cũng phải bế nữ chính nha!】

【Chắc nam chính sợ bản thân không kiềm được, nên mới không dám đụng vào nữ chính. Nhưng không hiểu sao lại đi tìm nữ phụ nữa?】

Trong lòng tôi tràn đầy mỉa mai.

Chỉ cảm thấy thật buồn cười.

“Về đâu cơ? Chúng tôi chỉ vì không còn lều nên mới về đây, tại sao lại phải quay lại?”

Phó Trầm Diễn mím môi, đuôi mắt hơi ửng đỏ, mang theo chút mỏi mệt u ám.

Giọng anh dịu xuống:

“Lúc nãy… là anh không đúng, đã không giữ thể diện cho em trước mặt mọi người.”

“Nhưng em dù sao cũng là vợ anh, làm vậy… không thích hợp.”

Không thích hợp?

Tôi ngủ cùng anh là “không thích hợp”.

Không ngủ cùng anh, cũng là “không thích hợp”.

Vậy trong mắt anh, rốt cuộc cái gì mới là “thích hợp”?

Tôi bật cười vì quá tức:

“Phó Trầm Diễn, thời hạn hôn nhân của chúng ta đã hết rồi.”

“Từ giờ trở đi, tôi không còn là vợ anh nữa.”

Cả người Phó Trầm Diễn chấn động, gương mặt cứng đờ.

Anh còn định nói thêm điều gì đó.

Nhưng Lục Hành Chu đã lên tiếng trước:

“Khuya rồi, hành lý của Oản Oản cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Phó tiên sinh, mời anh về cho.”

Gương mặt Phó Trầm Diễn căng lại, cuối cùng cũng nổi giận.

Anh bước lên một bước, khí thế toàn thân sắc bén lạnh lẽo.

Giọng nói trầm thấp vang lên, lạnh buốt như cơn bão sắp ập đến:

“Lục tiên sinh lấy tư cách gì mà xen vào chuyện giữa vợ chồng tôi?”

Không khí lập tức căng như dây đàn.

Tôi không muốn liên lụy đến Lục Hành Chu.

Lại càng không muốn làm ảnh hưởng đến thanh danh của anh ấy.

Tôi bước lên chắn trước mặt anh.

“Phó Trầm Diễn, Hành Chu là anh trai tôi từ thuở nhỏ, anh làm tôi mất mặt trước bao người như vậy, chẳng lẽ còn không cho anh ấy nói giúp tôi vài câu sao?”

“Tôi – Giang Oản – không phải là người anh muốn gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi. Tôi sẽ không về với anh đâu. Anh đi đi.”

Khí thế của Phó Trầm Diễn như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức tắt ngúm.

Viền mắt anh đỏ lên.

Ánh mắt không thể tin nổi nhìn tôi, lộ rõ sự bối rối và căng thẳng như thể bị người mình yêu bỏ rơi.

Giọng anh khàn khàn:

“Oản Oản, em vì anh ta… mà đuổi anh đi sao?”

10

Dù gì, chúng tôi vẫn là vợ chồng.

Phó Trầm Diễn cuối cùng cũng không rời đi.

Mẹ của Lục Hành Chu giữ lại một phòng khách cho chúng tôi ở lại.

Lục Hành Chu mang đến thêm một bộ chăn nệm.

Trong mắt anh dường như có điều gì đó muốn nói—

Đè nén quá lâu, quá sâu, cuối cùng chỉ biến thành một tiếng thở dài khàn khẽ:

“Oản Oản, nếu anh ta bắt nạt em, hãy gọi anh.”

Tôi khẽ gật đầu.

Trong lòng dâng lên một chút ấm áp, mắt lại có phần cay xè.

Khi Phó Trầm Diễn tắm rửa xong quay về,

Tôi đã cất kỹ hồ sơ xin tái nhập học.

Các dòng phụ đề vẫn đang bàn tán ồn ào:

【Thật phiền! Nữ phụ sao vẫn chưa biến mất khỏi màn hình vậy? Tình tiết này xem mà phát chán! Nếu không vì sợ làm nữ chính buồn, nam chính chẳng thèm đến tìm nữ phụ đâu nhé!】

【Thật sự thương bé nữ chính nhà mình, rõ ràng là Bạch Nguyệt Quang, ra nước ngoài du học mà lại bị nữ phụ chặn mất đường tình cảm!】

【Chuẩn! Nếu không bị cái hôn nhân sắp đặt kia chen ngang, nam nữ chính gặp lại đã phải bùng nổ chemistry rồi, đâu có chỗ cho nữ phụ chen vào chứ!】

Tôi lướt nhìn qua.

Bị “trì hoãn” sao?

Nếu đã nói là bị trì hoãn…

Thì chẳng phải tôi cũng là kẻ bị hôn nhân này giam giữ đó sao?

Bên cạnh đột nhiên truyền đến hơi thở nóng bỏng.

Phó Trầm Diễn không biết đã đến gần từ lúc nào.

“Oản Oản, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Thấy tôi không để tâm, anh đành thở dài, giọng đầy bất lực:

“Chuyện tối nay là anh không đúng.”

“Nhưng hôn nhân không phải trò đùa. Đừng giận dỗi với anh như vậy, được không?”

Tôi điềm tĩnh đáp:

“Phó Trầm Diễn, em không phải đang giận dỗi.”

Anh im lặng vài giây.

“Là vì chuyện tối nay? Hay là vì những lời bọn họ nói?”

Tôi khẽ nói:

“Phó Trầm Diễn, thật ra em thường có cảm giác… mình là người thừa trong cuộc đời anh.”

“Không có em, anh sẽ gặp được người phù hợp hơn, tốt hơn.”

Giọng anh lập tức trở nên vội vã:

“Oản Oản, anh và Lý Minh Vi không có gì cả!”

“Đúng là anh biết cô ấy đã về nước, nhưng anh chưa từng gặp cô ấy, cũng không hề biết hôm nay cô ấy sẽ xuất hiện ở đó.”

Tôi lắc đầu: