Chương 9 - Đêm Nào Chờ Đợi Tử Vong
16
“Lúc Tiểu Tuyết ra đi, bố cô ấy đã không còn sống nổi nữa rồi.”
“Vậy rốt cuộc con đàn bà tiện nhân đó có từng chạm vào cậu không?”
Tiểu Hạ nghe tới đây bắt đầu mất kiên nhẫn.
Cô ấy quỳ xuống dưới chân Cố Trạch, định lau vết máu nơi khóe miệng cho cậu.
Cố Trạch đột nhiên siết chặt cổ tay Tiểu Hạ.
“Tại sao cậu không khuyên cô ấy?!”
Tôi nhân cơ hội rút bình khí độc từ sau lưng Tiểu Hạ.
Khẽ thở dài: “Cố Trạch, câu hỏi này, chính cậu đã biết đáp án.”
“Nếu không, hôm nay cô ấy đã chẳng ra tay giết bao nhiêu bạn học vô tội để giúp cậu.”
“Họ không vô tội!”
Cố Trạch đỏ bừng cả mặt, tay trái giữ chặt Tiểu Hạ, tay phải cầm chặt chai axit.
Tôi đứng chắn trước mặt hai người.
Thằng béo cầm tấm ván gỗ, đứng bên phải Cố Trạch.
Cậu cao to nhặt lại chai axit đặt dưới đất lúc nãy, bước đến đứng sau lưng Cố Trạch và Tiểu Hạ.
Cậu ta ngơ ngác: “Gì thế này?”
“Người thực sự thân thiết nhất với Trì Mộc Tuyết… chính là Tiểu Hạ.”
Tiểu Hạ tròn mắt nhìn tôi: “Sao cậu biết?”
Rồi quay sang Cố Trạch, giọng nghẹn ngào: “Anh… cũng đã biết từ trước rồi sao?”
Tôi nhìn Tiểu Hạ: “Ba năm nay cậu luôn ngồi cạnh tôi.
Tôi làm sao mà không nhận ra được con người cậu.”
“Tôi biết cậu thích Cố Trạch từ ngày đầu tiên nhập học.
Chỉ là cậu không dám thể hiện như Xuân Hương.
Cậu giấu tình cảm của mình.”
“Cậu muốn dùng nỗ lực để thi cùng trường đại học với Cố Trạch.
Cậu biết Xuân Hương không làm được điều đó.
Cậu nghĩ đơn giản rằng, chỉ cần cùng vào đại học, Cố Trạch sẽ là của riêng cậu.”
“Cho đến khi Trì Mộc Tuyết xuất hiện…”
“Cho đến khi Cố Trạch phát hiện mình mắc ung thư phổi giai đoạn cuối…
Cho đến khi cậu ta đến tìm cậu, nhờ cậu giết người giúp mình.”
Cố Trạch ngắt lời tôi: “Tôi chưa từng kể với ai chuyện Tiểu Tuyết nói rằng cô ấy đã bị bạn thân phản bội và bật khóc.”
Ánh mắt Cố Trạch lúc này có thể giết chết Tiểu Hạ chỉ bằng một cái nhìn.
“Chính lời cậu vừa nói đã bán đứng cậu.”
Tiểu Hạ quỳ rạp dưới chân Cố Trạch, cầu xin được tha thứ.
Cố Trạch mở nắp chai.
Dội cả bình axit xuống từ trên đầu.
Tiểu Hạ ôm mặt nhưng không hề kêu đau.
Cô ấy giống hệt Xuân Hương —
Chỉ liên tục hỏi Cố Trạch rằng:
“Rốt cuộc em kém Trì Mộc Tuyết ở điểm nào?”
17
Tôi, cậu cao to và thằng béo cùng ngồi chờ cảnh sát và nhân viên y tế đến.
Cậu cao to vừa cười vừa hỏi tôi.
“Sao con gái các cậu ai cũng kiểu ‘não toàn yêu đương’ thế?”
“Còn ai nữa?”
Thằng béo tiếp lời: “Còn có cả Tiểu Tiểu, cô ấy cũng thích Cố Trạch.”
Cố Trạch dựa vào góc tường, mí mắt hơi động đậy.
“Trước khi Trì Mộc Tuyết xuất hiện, Tiểu Tiểu thường bắt nạt Xuân Hương.
Thỉnh thoảng cũng bắt nạt cả Tiểu Hạ.”
“Nhưng từ khi Trì Mộc Tuyết đến, tất cả thay đổi.”
Cậu cao to nhích lại gần, ngồi cạnh tôi.
Đến nước này rồi mà cậu ấy vẫn còn cười hề hề.
“Vũ Tình, làm sao cậu biết Cố Trạch bị bệnh?
Sao lại biết giữa cậu ấy và Trì Mộc Tuyết không hề có gì?”
“Mẹ tôi là trưởng khoa điều dưỡng ở bệnh viện huyện.
Trì Mộc Tuyết… là lớp trưởng Cố Trạch.”
“Tôi…”
“Trì Mộc Tuyết từng hỏi mẹ tôi về… những điều cần lưu ý trong chuyện đó.”
Cố Trạch và Tiểu Hạ hiện đang điều trị trong bệnh viện, có cảnh sát giám sát.
Tiểu Hạ bị hủy hoại khuôn mặt.
Khi vừa có thể cất lời, điều đầu tiên cô ấy làm là không ngừng đòi gặp Cố Trạch.
Còn Cố Trạch, bất kể cảnh sát hỏi thế nào về toàn bộ vụ việc, cũng không chịu nói một lời.
Dòng bình luận kia từ đó về sau cũng không còn xuất hiện nữa.
Một năm sau.
Tôi, cậu cao to và thằng béo.
Đứng trước tòa nhà giảng dạy cũ.
Cậu cao to đeo nẹp ở cánh tay trái: “Nếu tòa nhà này không bị tháo dỡ, liệu linh hồn bọn họ có bị mắc kẹt trong đó không?”
Thằng béo ném một viên đá ra xa: “Dỡ bỏ rồi thì có khi lại khiến họ thành cô hồn dã quỷ.”
Tôi đặt xuống một túi truyện tranh, tạp chí thời trang, cùng vài tay cầm chơi game đời mới nhất.
Sau đó, tôi đặt một chiếc váy trắng ngay chỗ Trì Mộc Tuyết từng ngã xuống.
“Hy vọng trái tim họ đều tự do.
Có thể bay đi bất cứ nơi nào họ muốn.”
…
Ba đứa đi bên nhau quay về.
Tôi nhìn chằm chằm vào tay trái của cậu cao to.
“Mẹ tôi nói tay cậu có thể cử động lại rồi, chỉ là cần vật lý trị liệu tiếp thôi.”
“Sao vẫn còn đeo nẹp vậy?”
Thằng béo trông gầy hơn trước, nhưng mỗi lần cười, bụng vẫn rung lên.
Cậu cao to gãi đầu.
“Không phải cậu nói… cậu thích con trai lêu lổng, không nghiêm túc sao, tôi…”
Tôi: ……
Hết_