Chương 7 - Đêm Nào Chờ Đợi Tử Vong
12
Lâm Huệ ôm mặt hét lên một tiếng “Aaaa” đầy đau đớn.
Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng da thịt cô ấy bị ăn mòn bởi chất lỏng.
Là Tiểu Hạ — bạn cùng bàn của tôi.
Tiểu Hạ vẫn chưa hả giận, dốc cả một chai axit sunfuric đặc lên người Lâm Huệ.
Thấy Lâm Huệ ngã gục, không nhúc nhích nữa, Tiểu Hạ lập tức lao đến giúp Cố Trạch.
Thằng béo và cậu cao to vốn đã khống chế được Cố Trạch.
Hai người thấy cô ta lại mở nắp một chai axit khác, liền vội vã lùi về sau.
Tiểu Hạ nhặt lấy bình khí độc, lao thẳng về phía nhóm chúng tôi.
“Cứu Cố Trạch đi, anh ấy sắp không ổn rồi!”
Nghe thấy tôi hét lên, Tiểu Hạ mới chuyển sự chú ý sang Cố Trạch.
Cô ấy tháo mặt nạ của Cố Trạch, lúc đó cậu ta đã kiệt sức.
Cậu thở dốc từng hơi, ho dữ dội không ngừng.
“Hãy thả bọn tôi ra, bọn tôi sẽ ngay lập tức đưa cậu ấy đến bệnh viện.”
Tiểu Hạ nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Cố Trạch.
Tôi hét lớn: “Ít nhất cậu còn có thể nhìn thấy anh ấy sống sót.”
“Hãy đặt chai axit trên người cậu xuống, cùng nhau đưa anh ấy đến bệnh viện.”
Tôi nhìn từng người bên cạnh, ai cũng gật đầu đồng ý.
Cố Trạch nắm chặt cổ tay Tiểu Hạ:
“Không được… anh không đi bệnh viện… bọn họ phải chết hết… tất cả đều phải chết để bồi táng cho Tiểu Tuyết…”
“Em đã hứa với anh… sẽ giúp anh giết hết bọn họ mà…”
Tiểu Hạ lau nước mắt:
“Cố Trạch… em sẽ đưa anh đến bệnh viện trước… chỉ còn mấy người này thôi, giữ lại mạng anh, sau này vẫn còn cơ hội giết bọn họ…”
“Đệt, không ngờ đứa con gái mờ nhạt nhất lớp mình… lại yêu đến điên cuồng như vậy…”
Cậu cao to vẫn chưa biết sợ, bước thêm vài bước về phía trước.
Tôi vội kéo cậu ta lại, tiếp tục nói với Tiểu Hạ:
“Cố Trạch đã không còn tỉnh táo nữa.
Cậu không thể để anh ấy sai lầm nối tiếp sai lầm như vậy.
Cậu đối xử với anh ấy tốt như thế, thậm chí sẵn sàng vì anh ấy mà giết người.
Người anh ấy nên yêu phải là cậu, không phải Trì Mộc Tuyết.”
“Nếu anh ấy sống, nhất định sẽ cảm nhận được tình cảm của cậu.
Anh ấy sẽ nhìn thấy con người thật của cậu, rồi yêu cậu.”
Tiểu Hạ với thân hình gầy gò, khó nhọc đỡ lấy Cố Trạch.
Khi tất cả chúng tôi đều hạ cảnh giác, chuẩn bị bước tới giúp cô ấy…
Thì dòng bình luận lại “kịp thời” hiện lên.
“Vậy là hết rồi à?!”
“Còn nhiều người sống thế kia mà?!”
“Vấn đề là… người Cố Trạch muốn tìm — kẻ thực sự biết sự thật — vẫn còn sống.”
“Hắn từ bỏ trả thù vậy sao?”
13
Cố Trạch vớ lấy chai axit bên cạnh, ném loạn ra ngoài.
Axit sunfuric đặc hắt trúng vào chân Tiểu Tiểu.
Cô ấy lảo đảo rồi ngã gục xuống đất.
Đầu đập mạnh vào mép bàn, đúng ngay thái dương.
Tiểu Tiểu chết ngay tại chỗ.
Khi mọi người kịp phản ứng lại, Cố Trạch đã cầm một chai trong mỗi tay.
“Đừng ai nhúc nhích!”
“Cố Trạch, bình tĩnh đi.
Tụi mình sẽ không ai bỏ chạy đâu.”
Tôi ra hiệu cho cậu cao to và thằng béo đừng manh động.
“Hãy nói cho tôi biết… rốt cuộc là ai trong số các người?!”
Câu hỏi bật ra từ miệng Cố Trạch giữa cơn ho dữ dội.
Diệu Diệu nấp sau lưng Tiểu Mẫn, rón rén muốn lẻn khỏi lớp qua cửa sau.
Nhưng bị Tiểu Hạ phát hiện, dùng bình khí độc chặn lại.
“Tiểu Hạ, cậu đừng xả khí độc nữa!
Cậu nhìn Cố Trạch xem, anh ấy sắp gục đến nơi rồi!”
Tôi cố gắng trấn an cô ấy.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, hoặc chỉ cần thêm một chút khí nữa…
Cậu ấy sẽ không thể đứng dậy được nữa đâu.”
Ngay lúc Tiểu Hạ quay đầu nhìn Cố Trạch.
Diệu Diệu đột nhiên đẩy mạnh Tiểu Mẫn về phía trước, rồi tự mình lao thẳng về phía cửa sau lớp học.
Tiểu Hạ phản ứng cực nhanh, ném thẳng bình khí độc.
Bình kim loại đập vào lưng Diệu Diệu, khiến cô ta ngã vật xuống đất.
Tiểu Hạ chạy đến, nhặt lại bình khí.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần…
Đầu Diệu Diệu vỡ nát.
Tiểu Hạ mặt mũi be bét máu, nhe răng cười với Cố Trạch.
“Anh Trạch, anh hài lòng rồi chứ?”
Cố Trạch không thèm liếc nhìn cô ấy một cái.
Tôi quay sang nhìn Tiểu Mẫn — cô ấy đã ngừng thở.
Ba đấu hai.
“Người biết sự thật… là cậu đúng không?”
“Vũ Tình.”
14
Tôi sững người khi bị Tiểu Hạ chất vấn.
“Tại sao lại nói là tôi?”
Cố Trạch, cậu cao to, và thằng béo đều nhìn tôi đầy nghi ngờ.
“Vì Trì Mộc Tuyết từng khóc và nói, cô ấy bị người bạn thân nhất phản bội.”
“Đúng rồi, câu này lúc nãy Cố Trạch cũng nói.”
Cậu cao to và thằng béo đứng cách tôi vài bước, dường như cũng muốn nghe tôi giải thích.
Tôi đúng là rất hiểu Cố Trạch, vì dù sao cũng lớn lên cùng làng.
Nên sau này khi chuyện xảy ra với Trì Mộc Tuyết, tôi cũng từng quan tâm đến.
Nhưng giữa tôi và Trì Mộc Tuyết, cũng chỉ dừng lại ở mức bạn học bình thường, làm sao tôi có thể là người bạn thân nhất của cô ấy được.
Thấy tôi im lặng, Cố Trạch cầm chai axit chầm chậm tiến về phía tôi.
Tôi không còn sức để phản bác nữa.
“Tôi hiểu Cố Trạch, nhưng điều đó không có nghĩa tôi thân với Trì Mộc Tuyết mà.”
Tiểu Hạ bật cười lớn, trông như thể cô ta đã nắm chắc phần thắng.
“Lúc nãy dòng bình luận nói rõ, trong số người còn sống có bạn thân nhất của Trì Mộc Tuyết.”
“Cậu cao to và thằng béo đều là con trai.