
Nửa đêm mười hai giờ, bạn cùng phòng lay tôi tỉnh dậy..
Giọng cô ấy đầy sợ hãi..
“Tiêu Tiêu, đừng lên tiếng… trong ký túc xá có kẻ giết người.”.
Tôi căng thẳng đảo mắt nhìn khắp phòng, nhưng chẳng thấy ai khả nghi..
Phòng ký túc chật chội thế này, căn bản không có chỗ nào để trốn người cả..
Tôi bắt đầu thấy phiền, bèn đẩy cô ấy ra một cái..
“Giữa đêm khuya mà đùa kiểu này vui lắm sao?”.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, vài dòng chữ bay lướt qua trước mắt tôi..
【Đừng phát ra tiếng! Kẻ giết người trong phòng sắp phát hiện ra là bọn họ đã tỉnh rồi!】.
【Lạc Tiêu Tiêu có thể dùng não một chút không? Không nhận ra người đang nằm trên giường kia căn bản không phải bạn cùng phòng của cô ấy à?】.
【Thật hết nói nổi, nhắc nhở rõ ràng vậy mà Lạc Tiêu Tiêu vẫn ngu ngốc thế được.】.
…….
Bình luận