Chương 8 - Đêm Động Phòng Bí Mật
“Không thể nào! Hai gốc sâm đó là bảo vật ngàn vàng, vẫn luôn do mẫu thân ta cất giữ, sao có thể có độc được…”
“Có độc hay không, cứ để phủ Kinh Triệu tra rõ. Nếu mẫu phi và Tuyết Nhi xảy ra chuyện gì… bản vương nhất định bắt các ngươi chôn theo!”
Ồ?
Thật vậy sao?
Thế thì… tốt quá rồi!
11.
Liên quan đến nhân mệnh, lại dính dáng đến lão Vương phi – hoàng thân quốc thích, phủ Kinh Triệu dĩ nhiên coi trọng hết mực.
Vị phủ doãn này xưa nay xử án nghiêm minh, thủ đoạn như lưới sắt, gặp thêm các chứng cứ ta cố tình để lại, chẳng mấy chốc đã tra ra kế mẫu chính là hung thủ hạ độc.
May thay cứu chữa kịp thời, lại thêm lão Vương phi và Liễu Tuyết Nhi chỉ là tò mò chạm vào sâm chứ chưa dùng vào miệng, cho nên hai người đều giữ được tính mạng.
Dẫu vậy, nỗi kinh hãi ấy khó lòng quên được, càng khiến hai người hận kế mẫu thấu xương, dứt khoát yêu cầu phủ Kinh Triệu luận xử tội mưu sát.
Vụ án ly kỳ này nhanh chóng lan khắp kinh thành.
Ai nấy đều rõ: kế mẫu ta không chỉ cắt xén của hồi môn, mà còn mưu toan hạ độc giết ta, tâm địa độc ác không khác rắn rết.
Một độc phụ như thế, thiên lý khó dung!
Bị vướng tai tiếng như vậy, phụ thân ta cũng không thoát khỏi liên lụy, mỗi lần ra đường đều bị chỉ trỏ chê cười.
Triệu Minh Trạch chẳng hề thương xót, ngược lại nhân lúc dư luận đang sục sôi, lập tức sai người đến phủ ta, mang toàn bộ của hồi môn bị chiếm đoạt về, không thiếu món nào.
Đến mức căn nhà ấy, trừ tường chịu lực ra thì gần như trống không.
12.
Năm xưa, phụ thân ta dựa vào của hồi môn của mẫu thân để đút lót kết giao, mới có thể chen chân vào triều đình.
Nào ngờ công thành danh toại chưa được bao lâu, lại tự xưng gặp được “chân ái”.
Vì cưới bằng được kế mẫu xinh đẹp trẻ tuổi, hắn không ngần ngại để mẫu thân đang mang thai ngã xuống hồ lạnh, một xác hai mạng.
Nay ta lại muốn nhìn xem — giữa “người yêu” và “tiền đồ”, hắn sẽ chọn điều chi?
Kết quả?
Ta quả thật đã đánh giá hắn quá cao.
Không hề có nửa câu chần chừ, cũng chẳng mở miệng biện giải cho kế mẫu.
Hắn chỉ phịch gối trước Triệu Minh Trạch, khóc lóc:
“Vương gia, hạ quan thực không hay biết tiện phụ kia lại dám làm chuyện táng tận lương tâm như vậy. Xin Vương gia minh xét!”
Ta đã chọn đúng thời điểm để phơi bày sự thật, ắt cũng đã chuẩn bị chu toàn.
Vài chứng cứ nhỏ ta để lại đủ để phủ Kinh Triệu lần theo mà điều tra — chẳng những sẽ tìm ra sự thật việc sâm có độc, mà còn lôi ra nơi cất giấu toàn bộ hồi môn bị tam muội chiếm đoạt.
Những vật kia đều đã được đem đi đổi bạc, để bù đắp thâm hụt của phủ Ninh Xương Hầu năm đó.
Dù phụ thân ta kêu oan không biết chuyện, nhưng mười mấy vạn lượng bạc trắng trút vào phủ Hầu để che lấp việc nuôi quân tư riêng cho Tiền Nhiếp Chính Vương, suýt chút nữa đã giúp bọn phản thần lật lại cục diện.
Thánh thượng giận đến bốc khói giữa triều, cơn thịnh nộ ấy ai mà không khiếp đảm.
Phụ thân ta, bất kể có dự phần hay không, thì cũng đã bị Hoàng thượng ghét bỏ tận tâm can — từ nay về sau, đường quan lộ coi như hoàn toàn chấm dứt.
Quả nhiên, chẳng đến hai ngày đã có không ít Ngự sử liên tiếp dâng sớ hạch tội phụ thân ta tư đức bất tu, dung túng kế thất bạc đãi nguyên phối và đích nữ.
Hoàng thượng nổi giận lôi đình, hạ chỉ quở trách nghiêm khắc rồi biếm ông tới tận Lĩnh Nam xa xôi.
Hay tin, ta biết mình không đủ bản lĩnh giữ ông ở lại kinh thành, nhưng vẫn nức nở rơi lệ, vì ông mà thu xếp hành lý, sắp đủ hai cỗ xe ngựa đầy ắp.
Rồi lại theo suốt ra đến tận thành môn, nước mắt đầm đìa, làm tròn vai hiếu nữ.
Phụ thân ta tuy hận ta nhu nhược, chẳng dám quỳ gối cầu xin vì ông, song rốt cuộc vẫn không đủ cốt khí mà từ chối hai cỗ xe đầy đồ ấy.
Chỉ là…
Chẳng bao lâu nữa ông sẽ tuyệt vọng nhận ra: toàn bộ những thứ trong xe đều là của hồi môn mà kế mẫu ta bày biện cho ta lúc xuất giá, món nào món nấy đều là hàng dỏm rẻ tiền, hoặc vật phẩm nát vụn chẳng ra gì.
Đám thuốc bổ kia lại càng bi đát hơn — không biết để mốc từ bao đời, sâu mọt đục khoét rỗng cả vỏ.
Khi kế mẫu vào lao, Linh Nhi từng định đem đống ấy vứt bỏ vì cho là xui xẻo.
Chỉ là ta cản lại:
“Vất thì uổng quá. Kế mẫu ta hao tâm tổn trí ngần ấy năm mới gom được một đống của thừa, sao lại không dùng cho đúng người?”
Quả nhiên, nghe nói phụ thân ta vượt muôn trùng gian nan, đem hết số đồ ấy về Lĩnh Nam.
Vừa mở hòm ra xem kỹ, lập tức tức giận đến thổ huyết tại chỗ, từ đó nằm liệt giường không dậy nổi.
Ta nghe vậy, chỉ lắc đầu cảm thán:
“Chắc là… vì nhớ kế thất quá thôi. Nhớ đến hộc máu ấy mà!”
13.
Chuyện trong phủ mẹ đẻ đã an bài, nay đến Vương phủ lại náo nhiệt không kém.
Có tiền, tất có thể sai khiến quỷ thần.
Tuy lão Vương phi luôn đề phòng, không cho ta nắm quyền chưởng gia, nhưng nhờ có bạc, ta vẫn như bóng như hình nắm rõ từng động tĩnh trong phủ.
Triệu Minh Trạch đã nếm mùi “kẻ điên” là ta, không dám quang minh chính đại mưu hại, nhưng cũng không bước chân vào viện của ta lấy một bước.
Hắn sớm đã quyết — để ta làm quả phụ sống trong chính hôn nhân của mình.
Liễu Tuyết Nhi không biết có phải bị ta khích cho bốc hỏa hay không, ngày đêm ra sức quyến rũ Triệu Minh Trạch để cầu con nối dõi.
Tiếc rằng, bao nhiêu dược vật kích thích, hổ sói mãnh hổ đều dùng cả rồi, vẫn chẳng thấy tin vui.
Năm tháng trôi đi, tuổi nàng càng cao, tính khí càng dữ.
Càng thấy ta thảnh thơi an nhàn, nàng càng nóng ruột, càng nhịn không nổi mà gây chuyện.
Ban đầu là giở trò ngáng chân vặt, về sau thậm chí hạ độc vào điểm tâm mưu sát.
Tất nhiên, ta đây chỉ là kẻ nhu nhược, xưa nay nói năng còn nhỏ nhẹ, chẳng thể đánh nàng như các vị chính thất tiền nhiệm.
Song kỳ lạ là, bất kể nàng giở chiêu gì, cuối cùng đều như gậy ông đập lưng ông, không hiểu sao lại hại chính bản thân nàng.
Lần ấy, nhờ trời thương, nàng chỉ ăn một miếng điểm tâm hạ độc đã may mắn thoát chết.
Từ đó về sau, nàng sinh lòng sợ hãi.
Khóc lóc van vỉ với Triệu Minh Trạch, mong hắn một lần ra tay diệt trừ ta cho sạch sẽ.
Ban đầu, Triệu Minh Trạch dĩ nhiên che chở nàng khắp mọi bề.