Chương 4 - Đêm Động Phòng Bí Mật

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta càng nói càng ấm ức, vừa lấy tay che bên má sưng đỏ, vừa run rẩy đưa tay chỉ về phía nha hoàn đã phá cửa xông vào:

“Là… là nàng ta! Chính nàng ta dẫn người tới… Phu quân chỉ cần tra hỏi kỹ, ắt sẽ tìm ra kẻ chủ mưu phía sau!”

Tiểu nha đầu kia vốn là người do Triệu Minh Trạch phái đi, định bắt quả tang ta “gian dâm” để hủy danh.

Ai ngờ cuối cùng lại hại chính chủ nhân của mình thân bại danh liệt.

Nàng run lẩy bẩy quỳ rạp xuống, liên tục dập đầu:

“Tiểu Vương gia tha mạng! Nô tỳ… nô tỳ… thực không biết gì cả!”

Cũng may, nàng ta còn chút thông minh — lúc này càng nói càng sai, chi bằng giữ mồm giữ miệng cho xong.

Tiểu nha đầu chịu im lặng, nhưng ta thì không.

Ta vẫn khẽ rơi lệ, giọng càng thêm mềm yếu:

“Phu quân nếu thích vị… muội này… à không… vị đệ kia…”

Ta giả bộ ngập ngừng, chẳng biết nên xưng hô thế nào, bèn cúi đầu tiếp lời:

“Chỉ cần phu quân vui, thiếp nguyện để người ấy nhập hậu viện. Thiếp tuyệt chẳng dám có nửa câu phản đối…”

“…”

Đám người xem kịch đều sững sờ như gặp quỷ.

Đêm động phòng hoa chúc bị phá nát, chẳng khác gì bị tát vào mặt trước thiên hạ.

Thế mà ta, người chịu nhục nhiều nhất, lại chẳng oán, chẳng khóc, còn thay chồng biện hộ, cầu danh cho kẻ hắn sủng.

Một tiểu thư xuất thân quan môn lại cúi mình đến thế, thiên hạ há chẳng nên đập đầu vào tường mà chết cho rồi?

Chỉ tiếc, cái “nhu thuận” của ta chẳng những không khiến Triệu Minh Trạch nguôi giận, trái lại càng khiến hắn thẹn quá hóa cuồng.

Cơn giận điên khiến hắn quên hết thể diện, gào lên giữa bao người:

“Rõ ràng là ngươi, độc phụ kia, ngươi bẻ gãy hàm ta, lại cho ta uống xuân dược khiến ta không khống chế nổi bản thân!”

Ta tròn mắt, vẻ ngây ngốc xen chút kinh ngạc:

“Phu quân nói gì thế? Thiếp chỉ là nữ tử tay yếu, làm sao có thể bẻ gãy hàm người, lại càng chẳng biết lấy đâu ra loại dược cấm kia?”

“Ngươi…”

Triệu Minh Trạch nhìn ta, đôi mắt như muốn rách toạc.

Nếu chẳng phải chính mắt thấy ta một tay bẻ khớp hắn, có lẽ hắn cũng chẳng tin nổi —

Một nữ nhân yếu mềm, nổi danh nhu nhược trong kinh, lại có thể ra tay tàn độc đến thế.

Đừng nói đám khách vây quanh chẳng tin, ngay cả lão Vương phi và Liễu Tuyết Nhi cũng đâu tin nổi lời hắn.

Trái lại, trong mắt họ, Triệu Minh Trạch chẳng khác nào kẻ tiểu nhân bỉ ổi, vì muốn trốn tránh trách nhiệm mà buông lời bịa đặt không kiêng nể.

Thế nào gọi là trăm miệng khó biện?

Chính là tình cảnh lúc này đây.

5.

Triệu Minh Trạch tức đến hoa mắt chóng mặt, hận không thể lôi tổ tông mười tám đời ra phát thệ độc, chứng minh lời hắn là thật.

Đáng tiếc, ta chẳng cho hắn cơ hội ấy, chỉ càng khóc càng lớn.

“Phu quân nếu đã nhất quyết cho rằng đây là lỗi của thiếp, vậy thiếp xin lập tức bẩm báo lên phủ Kinh Triệu Doãn, thỉnh đại nhân thân tự tra xét rõ ràng. Nếu quả thực do thiếp gây nên… thiếp nguyện đập đầu chết ngay trong hỉ phòng này để tạ tội!”

Vị Kinh Triệu Doãn mới nhậm chức kia, nổi tiếng công chính nghiêm minh, bút sắt như đao, chẳng sợ quyền quý.

Vài tháng trở lại đây, không ít vương công đại thần đã ngã ngựa dưới tay ngài.

Chỉ cần giao hai tên nha hoàn và tiểu tư ra, chưa đầy một canh giờ, chắc chắn bọn họ sẽ khai sạch chuyện Triệu Minh Trạch bày mưu hãm hại ta.

Huống hồ, ấm tửu kia là vật trong cung nội, ta chẳng qua là “mượn hoa dâng Phật”, khiến hắn tự rước họa, hoàn toàn không lưu lại dấu vết.

Nếu chuyện mưu hại chính thê trong đêm động phòng truyền ra, thì cả phủ An Vương chỉ e thối nát đến tận gốc rễ.

Cho Triệu Minh Trạch một trăm lá gan, hắn cũng chẳng dám để việc ấy lan rộng.

“Đủ rồi! Chớ gây thêm chuyện!”

Lão Vương phi hiểu rõ nhi tử mình hơn ai hết.

Đến nước này, còn có gì mà chưa tỏ?

Bà run rẩy, tay siết chặt chiếc khăn lụa đến gần rách, rồi lạnh lùng chỉ thẳng vào tiểu tư đang từ trên giường ngã lăn xuống đất vì sợ hãi:

“Người đâu, lôi cái đồ quyến rũ chủ tử ấy ra ngoài, đem bán đi!”

Gọi là “phát mại”, nhưng ai chẳng hiểu là thủ khẩu giết người.

Lão Vương phi tuyệt sẽ không để kẻ biết chuyện dơ bẩn trong phủ còn sống mà ra ngoài rêu rao.

Huống chi, Triệu Minh Trạch nào có thật tâm yêu thích nam sắc, bị ép làm chuyện đó trước mặt thiên hạ, hắn tự cảm thấy ô nhục, còn chẳng thèm đoái hoài sống chết của kẻ dưới.

Ánh mắt hắn dán chặt lấy ta, căm hận đến muốn xé xác nuốt sống.

Đúng lúc ấy, lão Vương phi quát khẽ:

“Ngây ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi thê tử ngươi!”

“Mẫu phi!”

Triệu Minh Trạch kinh hãi, như thể không tin nổi vào tai mình.

Lần này, lão Vương phi chẳng buồn cho hắn biện bạch, giọng lại càng trầm đục:

“Xin lỗi!”

Triệu Minh Trạch đâu phải kẻ ngu ngốc, biết rõ lúc này nếu muốn yên chuyện, chỉ có thể nhịn nhục nhận sai.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)