Chương 4 - Đế Cơ Phượng Tộc Và Cuộc Chiếm Đoạt Thân Phận
Ngài quét mắt nhìn khắp đại điện, sát khí lạnh như băng phủ lên từng tấc gạch ngọc, khiến tất cả mọi người cúi rạp đầu xuống.
“Hôm nay… Là bổn quân tiếp đãi không chu toàn, kính xin chư vị… tạm thời hồi phủ.”
Đến đây, giọng ngài chuyển sang lạnh như băng kết, ánh nhìn rọi thẳng về phía Ngư Ly và Thanh Âm — hai công chúa Kim Lý và Bàng tộc:
“Còn về Kim Lý tộc và Bàng tộc…”
“Hôm khác, bổn quân tự mình đến cửa,
đích thân hỏi rõ hai lão kia đã dạy con gái chúng thế nào!”
Trong đại điện, không ai dám thở mạnh.
Từng người một khom lưng hành lễ, rồi rón rén lui ra ngoài, không dám ngoái đầu.
Chỉ còn lại ta, phụ hoàng… và Phượng Hậu quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch như tro tàn.
Lúc này, trong điện chỉ còn tiếng khóc nức nở.
Thanh Âm cùng Ngư Ly quỳ rạp trước mặt ta, nước mắt đầm đìa, vừa dập đầu không ngừng vừa nức nở cầu xin:
“Dao… Dao công chúa… xin người… xin người tha mạng!”
Nhưng phụ hoàng chỉ hừ lạnh một tiếng, vung tay áo như bão quét cuồng phong,
một luồng kim quang cuồn cuộn bùng ra, chỉ nghe “Ầm!” một tiếng, hai nàng bị hất tung ra ngoài cửa điện, lăn dài trên bậc thềm ngọc, máu tràn khóe môi.
Cửa điện đóng sập lại, đại điện lặng ngắt như tờ.
Giờ đây… chỉ còn bốn người: ta, phụ hoàng, Phượng Hậu, và Phượng Châu.
Không khí đông đặc, kim quang xoay vần, áp lực từ phụ hoàng khiến ngay cả không gian cũng run rẩy.
Chát!
Một tiếng tát giòn tan, sắc bén tựa sấm nổ.
Phụ hoàng không chút do dự, vung tay đánh thẳng vào mặt Phượng Hậu.
Má bà lập tức sưng đỏ tấy, dấu ngón tay in hằn rõ rệt, nhưng bà không dám kêu một tiếng, chỉ lảo đảo lui lại nửa bước, rồi lập tức dang hai tay chắn trước người Phượng Châu, tựa đại bàng bảo vệ chim non.
“Phu… phu quân…” — giọng bà run rẩy, nhưng vẫn cắn răng kiên định —
“Nếu có giận, xin đổ hết lên một mình thiếp…
Xin đừng… đừng làm hại Châu Nhi…”
Phụ hoàng nghe vậy, đôi mắt ánh lên sát khí lạnh như băng kết vạn năm, khóe môi cong thành một nụ cười lạnh lùng:
“Ha… ha…”
Giọng cười trầm thấp, nhưng ẩn chứa lửa giận cuồn cuộn, âm vang như thiên lôi sắp giáng xuống đại địa:
Đến giờ phút này,
ngươi còn dám bảo vệ cái thứ chẳng biết chui từ đâu ra?”
Ngài bước lên một bước, khí thế ép xuống như trời đổ,
mỗi chữ phát ra tựa phong lôi gào thét:
“Xem ra… vị trí Phượng Hậu này, ngươi cũng không cần làm nữa!”
Ánh nhìn như thiên kiếm giáng xuống, phụ hoàng quét sang Phượng Châu, giọng lạnh buốt như băng kết ngàn năm:
“Về phần tiện chủng này…
Lột da, ném xuống Hàn Đàm Động!”
Phượng Hậu nghe xong, sắc mặt trắng bệch, cả người như bị rút sạch sức lực, lập tức quỳ sụp xuống đất, run rẩy bò tới bên chân ta, hai tay nắm chặt vạt áo, khóc lóc cầu xin:
“Dao Nhi… Dao Nhi… con gái ngoan của mẫu hậu…
Cầu con… cầu con nói giúp mẫu hậu một lời trước phụ hoàng…”
Giọng bà khản đặc, mắt đỏ hoe:
“Năm đó, khi mẫu hậu vừa sinh con,
con thân thể yếu ớt, không thể rời Đan Huyệt Sơn,
phụ hoàng lại rời đi,
để mặc một mình mẫu hậu gánh vác Phượng tộc…”
Bà nắm chặt lấy tay ta, giọng nghẹn ngào, đôi mắt phủ sương:
“Những năm tháng dài dằng dặc ấy…
Nếu không có Châu Nhi bầu bạn,
những đêm dài giá lạnh…
Mẫu hậu… đã sớm chịu không nổi rồi…”
Ta cúi xuống, ánh nhìn cao ngạo, giọng trầm thấp tựa hàn băng chảy qua đáy vực.
Khóe môi khẽ cong thành một nụ cười lạnh như cắt:
“Được thôi…
Muốn giữ mạng nàng cũng không phải không thể.”
Đôi mắt Phượng Hậu cùng Phượng Châu đồng loạt sáng lên, trong thoáng chốc, như chìm trong tia hy vọng duy nhất, vội vàng gật đầNgư Lya lịa:
“Được! Dao Nhi… điều kiện gì cũng được!”
Ta cười nhẹ một tiếng, nhưng từng chữ bật ra lạnh tựa kiếm rút khỏi vỏ, vang vọng trong đại điện trống rỗng:
“Từ hôm nay…
Phượng Châu ——
sẽ làm thân thị nữ của ta.”
“Cái gì?!”
Một tiếng thét chói tai vang vọng khắp điện.
Phượng Châu trong khoảnh khắc mặt tái nhợt như giấy, đôi mắt mở to không tin nổi, đôi môi run run:
“Ngươi… ngươi… dám… bắt ta… làm… tì nữ?!”
Nàng quên mất thân phận hiện tại,
quên mất rằng, nàng đã không còn là “đế cơ”,
quên mất rằng, giờ nàng chỉ là một kẻ bị phán định số phận.
Phượng Châu mở to đôi mắt đỏ hoe, bàn tay run rẩy chỉ thẳng vào ta, giọng lạc đi vì phẫn nộ, như thể không thể tin nổi điều mình vừa nghe:
“Ngươi… ngươi là thứ gì…
Dám bắt ta… làm tì nữ của ngươi?!”
Chát!
Một tiếng tát sắc bén vang vọng khắp điện, Phượng Hậu không chút nương tay, thẳng thừng giáng xuống mặt Phượng Châu.
Tiếng va chạm vang giòn như sét đánh giữa trời quang, khiến những kẻ chứng kiến lặng ngắt, không dám thở mạnh.
“Câm miệng!” — Phượng Hậu gằn từng chữ, giọng lạnh lẽo như băng kết ngàn năm.
Đôi mắt bà ánh lên lửa giận cuồng nộ và uy nghi bức người:
“Dao Nhi nguyện ý cho ngươi làm thị nữ,
đó là cơ hội duy nhất để ngươi giữ được một mạng.
Vậy mà ngươi còn dám cãi?!
Ngươi… không biết tốt xấu!”
Không cho nàng kịp phản ứng, Phượng Hậu giơ chân đá mạnh vào đầu gối Phượng Châu, ép nàng quỳ sụp xuống trước ta.
Tiếng “cộp” vang vọng khắp đại điện, lạnh lẽo như xích xiềng khóa định vận mệnh.
Phượng Hậu nghiêng người, giọng trầm thấp nhưng không cho phép phản kháng:
“Còn không bái kiến Tiểu Đế Cơ?!”
Phượng Châu toàn thân run rẩy, khóe môi cắn chặt, nước mắt trào ra nhưng bị nàng gượng ép nuốt ngược trở lại.
Đôi mắt rực lửa bất phục, gắt gao trừng ta, tựa như muốn thiêu đốt ta thành tro bụi.
Nhưng cuối cùng…
Dưới thần uy chí tôn của phụ hoàng,
nàng vẫn cúi đầu,
trán chạm nền ngọc lạnh buốt,
giọng run rẩy như nén hận cắn máu:
“Bái… kiến… Đế Cơ.”
Ta nhìn xuống, chậm rãi quan sát khuôn mặt ướt lệ của nàng,
khóe môi cong thành một nụ cười nhạt như sương khói,
không lên tiếng,
cũng chẳng thêm lời làm khó.
Phượng Hậu thấy vậy, khẽ thở ra một hơi, tựa như vừa trút được tảng đá đè nặng trong lòng.
Bà cúi đầu thấp hơn, giọng mềm mại ôn nhu, che giấu vội vàng tia mưu tính sau đáy mắt:
“Dao Nhi khoan dung độ lượng,
quả không hổ là… chí tôn đế cơ của Phượng tộc.”
Nhưng ngay khoảnh khắc ta ngẩng mắt nhìn lên,
ánh nhìn ta sắc như gươm,
bắt trọn một tia hàn quang thoáng qua trong đáy mắt Phượng Hậu.
Rõ ràng chỉ là một cái chớp mi,
nhưng hàn ý trong đó lạnh lẽo như băng tuyết vạn niên.
Ta khẽ cong môi, nở nụ cười dịu dàng như nước,
song nơi đáy mắt lại lóe lên ánh sáng tựa phong lôi:
“Phượng Hậu càng ra sức bảo vệ nàng ta,
bổn cung càng tin chắc…
trong này có điều bất ổn.”
Ngón tay ta khẽ vuốt nhẹ mép phượng trâm,
một tia sát khí mờ nhạt như sương phủ đáy hồ,
lặng lẽ thoáng qua.
“Ta muốn xem thử…
Giữa họ, còn che giấu bí mật gì.”
5
Phụ hoàng vì vừa mới trở về, trong tộc còn vô số sự vụ chờ xử lý, nên đành vội vã rời đi.
Ta thì quay về Phượng Tê cung —— điện xa hoa nhất của Phượng tộc,
mà từ nay, nơi này thuộc về ta.
Phượng Châu, đã thay lên y phục tì nữ, cúi đầu theo sát phía sau,
ánh mắt nàng như dao găm ngấm ngầm, nhưng không dám hé một lời.
Đây là lần đầu tiên ta bước chân vào nơi này,
ánh nhìn đảo qua thấy điện ngọc nguy nga, trụ cột lưu ly khảm minh châu,
từng rèm châu treo dọc hành lang, chuỗi hạt trên đó đều là linh châu trăm năm khó cầu, ánh sáng trong suốt rực rỡ như sao trời.
Ta khẽ nhấc tay, ngón trỏ khẽ búng một cái, linh lực nhẹ động ——
“Rắc…!”
Chỉ một thoáng, tất cả châu ngọc vỡ vụn thành bột phấn, trôi bay trong không khí như tro tàn.
“Đồ thô tục!” — Ta lạnh giọng phất tay áo, ánh mắt phủ sương lạnh:
“Trong cung này, mọi thứ từng do Phượng Châu động qua ——
ném hết cho ta!”
Tin tức ở Yến Tiệc chính điện vừa rồi, sớm đã truyền khắp Phượng tộc.
Giờ đây, ai nấy đều biết, đế cơ chân chính chỉ có một ——
ta.
Vì thế, không một ai dám trái lời ta,
một đám cung nữ và thái giám lập tức tiến vào,
nhanh chóng dọn sạch tất cả những đồ vật từng thuộc về Phượng Châu,
không sót một mảnh vải, không giữ một vật trang sức.
Phượng Châu đứng một bên,
mặt tái nhợt như giấy, đôi môi cắn chặt đến bật máu,
ánh mắt đỏ ngầu nhìn từng món đồ quý mà nàng từng nâng như bảo vật,
bị người ta ném vào xe chở rác,
trong lòng nàng như có ngàn con dao xoáy ngược,
hận đến nghiến nát hàm răng.
Ta thản nhiên tựa người vào ghế san hô đỏ,
một chân đặt trên đôn ngọc,
ngón tay khẽ gõ nhịp theo tiếng phượng minh xa xăm.
Phượng Châu thì quỳ dưới chân ta, cúi đầu bóp chân theo đúng bổn phận tì nữ.
Chỉ cần nàng hơi lơ đãng một chút,
hoặc dám giảm lực tay,
là ta lập tức giáng xuống một cái tát không chút lưu tình ——
khi thì bên trái, lúc lại bên phải,
má nàng đỏ sưng cao vút, nhưng ta không mảy may động dung.
“Đau?” — Ta nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt như băng tan:
“Đau cũng tốt.
Để ngươi nhớ —— thân phận hiện tại của ngươi.”
Ngay lúc đó, một cung nữ theo hầu Phượng Châu từ nhỏ,
có lẽ không nén được,
đột ngột xông lên chắn trước nàng,
mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lửa giận:
“Tiểu điện hạ!
Người… người làm như vậy…
Quả thực khiến nô tỳ không thể nhìn nổi nữa!”
Cô ta đứng chắn trước Phượng Châu, dang tay bảo vệ,
gương mặt tràn đầy căm phẫn:
“Dù sao thì, Phượng Châu điện hạ cũng là nghĩa nữ của nương nương,
sao có thể để người tùy ý nhục nhã nàng thế này?”
Nàng ta nghiến răng, giọng đầy oán hận, không kiêng dè nửa điểm:
“Những năm qua khi tiểu điện hạ chưa trở về,
Phượng Châu điện hạ chính là ngôi sao duy nhất được Phượng tộc nâng niu!
Chư vị trưởng lão, cung nhân, thần sứ,
ai lại chẳng một lòng yêu quý nàng ấy?”
Đôi mắt cung nữ kia hằn tia sát khí, giọng càng thêm gay gắt:
“Giờ tiểu điện hạ mới vừa trở về một ngày,
đã ngông cuồng quá mức,
làm nhục nghĩa nữ của Phượng Hậu,
thực sự quá vô lý!”
Nàng siết chặt nắm tay, lạnh giọng buông lời đe dọa:
“Nếu để Thiên Hậu nương nương biết được,
người dám hạ nhục nữ nhi bà yêu thương,
thì e rằng…
ngay cả người…
cũng khó giữ nổi một thân toàn vẹn!”
Đại điện bỗng lặng đi trong khoảnh khắc,
khí áp tựa bão giông sắp đổ xuống.
Ta khẽ nheo mắt, khóe môi cong thành một đường cong lạnh lẽo.
Từng lời của cô ta, từng chữ một,
ta đều đã nghe đủ.
Ánh sáng kim sắc trong mắt ta dần dâng lên,
làn linh áp trùm phủ khắp điện,
tựa như một con phượng hoàng cổ đại từ cửu thiên giáng thế.
“Ngươi vừa nói… bổn cung vô lý?”