Chương 7 - Dây Chuyền Định Mệnh

7

Tuy tôi rất tự tin vào điểm số của mình, nhưng không hề nói quá khi khẳng định: điểm thi đại học chính là bước ngoặt của đời tôi.

Kiếp trước, chính vào ngày này, tôi đã phải chịu đựng nỗi nhục sâu sắc — rơi từ thiên đường xuống địa ngục chỉ trong một khoảnh khắc.

Từ lúc được sống lại đến nay, mỗi ngày, mỗi đêm, tôi đều không thể quên được những ký ức đau đớn đó.

Cố Dạ bước đến bên cạnh tôi, mắt anh ta cũng dán chặt vào màn hình điện thoại của tôi.

“Có điểm rồi!!”

Không biết ai đó hét lên một tiếng.

Cả lớp lập tức đồng loạt lấy điện thoại ra, cúi đầu điên cuồng làm mới trang tra cứu điểm.

“Trời ơi, đừng đùa chứ? Sao lại thấp vậy!”

“Ha ha ha ha, mình đậu rồi! Mình đậu rồi!!”

“Aaaaa mau lên, cái điện thoại dở hơi này!”

Những tiếng la hét vui mừng xen lẫn tiếng than trời dậy lên ầm ầm quanh tôi.

Tôi căng thẳng đến mức mồ hôi chảy dọc theo gò má.

Cho đến khi trang kết quả hiện ra.

Cuối cùng!

Tôi đã làm được!

Tôi lập tức tắt màn hình điện thoại.

(Khốn kiếp, con đàn bà này thi được bao nhiêu vậy, mình còn chưa nhìn thấy.)

Rõ ràng Cố Dạ chưa kịp thấy điểm của tôi, anh ta nóng lòng hỏi:

“Giai Văn, em được bao nhiêu điểm thế?”

Nhưng tôi lúc đó đâu còn tâm trạng để trả lời anh ta.

Không ngờ một con số nhỏ như vậy, lại có thể mang sức mạnh lớn đến thế.

Tất cả những nỗ lực, đến lúc này, đều được đền đáp.

Toàn thân tôi run lên, nước mắt cảm động dâng đầy trong mắt.

(Tốt quá rồi, nhìn bộ dạng này là biết Sơ Tuyết đã thành công.)

Thấy tôi như sắp khóc, khóe môi Cố Dạ càng cong lên cao hơn.

Anh ta vỗ vai tôi, giọng điệu lại lạnh nhạt đến cực điểm:

“Không sao đâu, đừng buồn quá.”

Tôi hất tay anh ta ra, vừa khóc vừa lắc đầu.

“Sao có thể không sao được! Sao lại ra kết quả như thế này!”

(Ha ha ha ha, con đàn bà ngu ngốc, không ngờ đúng không?)

Nghe thấy tiếng tôi khóc, Thẩm Sơ Tuyết nhấc váy tung tăng bước tới trước mặt tôi.

Trên mặt cô ta là nụ cười mãn nguyện, thậm chí chẳng buồn che giấu nữa, còn “tốt bụng” đưa cho tôi một tờ khăn giấy.

“Lục Giai Văn, cậu đừng buồn quá nha. Dù lần này thi trượt, thì còn có thể thi lại mà. Một năm không được thì hai năm.”

Tôi dùng khăn giấy của cô ta lau mũi, rồi tiện tay ném thẳng vào thùng rác.

“Nhưng… nhưng mình thật sự không ngờ kết quả lại như thế này…”

Nói rồi, nước mắt tôi lại trào ra.

Những bạn đã xem xong điểm cũng tò mò vây lại.

“Lục Giai Văn được bao nhiêu điểm mà khóc dữ vậy?”

“Chắc trượt rồi nên mới khổ như vậy chứ gì.”

Thẩm Sơ Tuyết “tốt bụng” giải thích với mọi người:

“Bạn Lục bình thường học rất giỏi, lại cực kỳ nghiêm khắc với bản thân, khác xa với tụi mình mà.”

“Mình còn nghe nói là nếu không đậu Đại học A thì không được kết hôn với học trưởng Cố.”

Cả đám bắt đầu nhìn nhau thì thầm. Một bạn còn sốt ruột chen lại gần tôi, cố xem điểm trên điện thoại.

“Lục Giai Văn, rốt cuộc cậu được bao nhiêu vậy?”

Tôi hít mũi một cái, rồi mở màn hình điện thoại ra cho mọi người xem.

Thẩm Sơ Tuyết hừ lạnh một tiếng, cũng nghiêng đầu nhìn theo.

Giây tiếp theo, mắt cô ta trợn tròn, như muốn nghẹt thở.

“Sao có thể…”

Không gian lặng đi một giây, rồi ngay lập tức nổ tung.

“Ôi trời ơi!! Bị ẩn điểm! Top 50 toàn tỉnh!!”

“Hả? Hả??? Lục Giai Văn lọt top 50 toàn tỉnh á???”

“Ơ kìa, đó chẳng phải là thủ khoa sao? Trời ơi!”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt đờ đẫn của Thẩm Sơ Tuyết, sau đó liếc sang chiếc điện thoại trên tay cô ta.

Vì quá tự tin, nên cô ta vẫn chưa thèm tra điểm thi.

Cho đến giờ phút này, cô ta mới sực tỉnh.

Bàn tay run rẩy mở khoá, cô ta điên cuồng làm mới trang điểm.