Chương 8 - Đau Thương Từ Một Cái Tát

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

“Nếu em không có chút năng lực thấu cảm nào, thì để em nếm thử mùi vị sợ hãi là như thế nào đi.”

Thẩm Trúc Tâm vùng vẫy: “Anh muốn làm gì?!”

Chu Diễn hé môi, lạnh lùng buông ra một câu: “Em rất sợ rắn, đúng không?”

Toàn thân Thẩm Trúc Tâm lập tức nổi da gà. Bình thường cô còn tránh nhắc đến chữ “rắn”, sợ đến mức ấy.

“Chu Diễn! Tất cả là do Chu Tư Tư dựng chuyện!” Cô vội lấy bản ghi âm bị đe dọa lần trước ra cho anh nghe.

Khi đến đoạn “cứ chờ mà nhặt xác con trai cô đi”, sắc mặt Chu Diễn trở nên phức tạp, ánh mắt nhìn về phía Chu Tư Tư đang co người trên sofa.

Chu Tư Tư lập tức khóc lóc đáng thương: “Chị dâu cố tình mắng chửi em để chọc em nói những lời đó, hóa ra là cố tình ghi âm…”

Chu Diễn chỉ mất một giây để tin, lập tức ném điện thoại xuống đất: “Lôi người đàn bà độc ác này ra ngoài cho tôi!”

“Chu Diễn! Anh không thể đối xử với tôi như vậy!”

Thẩm Trúc Tâm vùng vẫy dữ dội, vì quá sợ hãi mà giọng cô lẫn cả tiếng nức nở.

Nhưng Chu Diễn chỉ cúi người đắp lại chăn cho Chu Tư Tư đang rúc trên sofa, vẻ mặt đầy lo lắng như sợ cô ta bị lạnh.

Thẩm Trúc Tâm bị ném vào căn phòng chứa đồ ở sân sau.

Khi một sinh vật lạnh buốt trườn qua cổ chân cô, cô gào thét điên loạn, chỉ muốn chặt chân mình, móc mắt mình, hủy hết giác quan để không cảm nhận nữa.

Trong phòng không có gì để phòng thân.

Và sinh vật đó… không chỉ một, mà là cả một ổ!

Cô áp sát vào cửa, hét đến khản cả giọng, như người mất trí.

Cô nhớ lại lần duy nhất trong đời mình từng dũng cảm đối mặt với loài sinh vật này.

Khi đó, cô và Chu Diễn đi leo núi. Trong lúc nghỉ giữa chặng, cô phát hiện có một con rắn treo trên cành cây, đang nhằm vào Chu Diễn.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô đưa tay túm lấy con rắn rồi ném xuống vực.

Đó là một con rắn bạc kịch độc. Chỉ cần cô trượt tay, người chết sẽ là cô.

Chu Diễn gọi cô là đồ ngốc, ôm chặt lấy cô, dỗ dành hết lần này đến lần khác. Trong mắt anh lúc ấy tràn đầy ánh sao.

Anh nói anh sẽ làm mọi cách để cô không bao giờ phải gặp lại sinh vật đó, không bao giờ trải qua nỗi sợ như vậy nữa.

Anh giữ đúng lời. Đã từng bỏ tiền lớn để lắp hệ thống đuổi rắn, cả khu dân cư đều được hưởng lợi.

Thế mà giờ đây, chính anh lại đẩy cô vào hố sâu của nỗi sợ!

Thẩm Trúc Tâm nước mắt lưng tròng. Cô hối hận rồi.

Hối hận vì đã chọn anh, yêu anh, cứu anh.

Cô thật sự quá hối hận…

Cô đập cửa liên tục, cầu xin một đường sống.

“Chu Diễn! Chu Diễn! Mở cửa ra cho tôi!”

Bên ngoài vang lên tiếng cười nhẹ.

“Chị dâu ơi, đừng đập nữa. Cửa này có ba lớp khóa đấy, là anh tôi đặc biệt thay cho chị sáng nay đó.

Chị có hét to mấy cũng vô ích, anh đang nấu cá cho em ăn. Anh bảo chưa từng xuống bếp vì chị, có thật không?

À mà, em còn chuẩn bị cho chị một bất ngờ. Trong đám rắn đó có một con có độc đấy, chị đoán xem là con nào?”

Cô ta vừa ngân nga hát vừa bước đi xa dần.

Thẩm Trúc Tâm nhìn lũ sinh vật đang bò lúc nhúc, trái tim rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn.

Đến 11 giờ đêm, Chu Diễn đến mở cửa.

“Bây giờ em thấy mình có chút bao dung và rộng lượng hơn chưa?”

Không có bất kỳ âm thanh đáp lại.

Anh bật đèn, thấy Thẩm Trúc Tâm nằm bất tỉnh dưới đất, trên cánh tay đầy những vết cắn rướm máu.

Anh bắt đầu hoảng loạn, lập tức đưa cô vào bệnh viện.

Khi biết cô trúng độc rắn, anh như bị sét đánh ngang tai.

“Sao có thể chứ, sao có thể…”

Anh túm lấy áo bác sĩ: “Phải cứu được cô ấy! Bằng mọi giá phải cứu cô ấy!”

Sáng hôm sau, Thẩm Trúc Tâm vừa mở mắt, một bóng người tiều tụy lập tức lao đến, nắm chặt tay cô.

“Em thấy sao rồi?”

Trong mắt Chu Diễn đầy tia máu đỏ.

Thẩm Trúc Tâm từ từ rút tay mình ra, bấm chuông gọi bác sĩ và y tá để hỏi rõ tình trạng.

“May mà tối qua chồng cô kêu gọi cả thành phố tìm huyết thanh, bất chấp chi phí và nhân lực mới cứu được mạng cô đấy.”

Y tá kể chuyện với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Thẩm Trúc Tâm thì sắc mặt lạnh nhạt, đến một tiếng “ờ” cũng không buồn đáp.

Sau khi bác sĩ và y tá rời khỏi phòng, Chu Diễn lập tức mở miệng giải thích:

“Lẽ ra không thể có rắn độc. Anh chọn toàn là rắn mũi lợn – một loài rắn cảnh rất hiền. Anh không hề có ý làm em bị thương…”

Thẩm Trúc Tâm ngắt lời anh ta:

“Anh có thể đừng lên tiếng không? Ồn quá rồi.”

Thái độ lịch sự mà xa cách của cô khiến Chu Diễn bất giác hoảng hốt.

Khi cô chuẩn bị xuất viện, anh lập tức đứng dậy, giúp cô thu dọn đồ đạc, lấy cả quần áo sạch để cô thay.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)