Chương 7 - Dấu Bớt Hoa Thạch Lựu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta cười nhạt, giễu cợt cong môi:

“Ta muốn ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt ta. Làm được không?”

Nghe vậy, thần sắc Thường Cửu Diễn như bị đả kích nặng nề.

“Thiển Thiển, nàng thật sự hận bản vương đến vậy sao?”

Hôm đó, hắn thất hồn lạc phách trở về Vương phủ, vô ý bị Giang Dao hạ dược, xảy ra quan hệ với nàng.

Sáng hôm sau tỉnh lại, hắn lật tung giường chiếu, giận dữ tột độ.

Chuyện ấy truyền ra ngoài, khiến Giang Dao trở thành trò cười của giới quý phụ kinh thành.

Bị chê cười rằng, đến cả Vương phi mà còn phải dùng thuốc mới được gần gũi với trượng phu, chẳng bằng một nha hoàn thông phòng.

Từng chuyện từng chuyện khiến oán hận trong lòng Giang Dao đối với ta tích tụ đến cực điểm.

Trong một buổi du thuyền ban đêm, nhân lúc Thường Dục rời đi bàn việc với hoàng thượng, ta ở lại một mình.

Giang Dao lặng lẽ xuất hiện phía sau ta, bất ngờ đẩy mạnh.

Ta mất thăng bằng, bản năng vùng tay ra giữ, lại vô tình kéo theo cả nàng ta cùng ngã xuống.

Bõm, bõm.

Cả hai cùng rơi xuống nước, vùng vẫy trong dòng sông cuồn cuộn, rất nhanh đã mất ý thức.

Khi ta mở mắt, đã ở trên giường.

Thường Dục ngồi bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng.

Ta gượng ngồi dậy, nói rằng mình không sao, rồi nghe thấy ngoài sân ồn ào huyên náo.

Ta bước ra, thấy Giang Dao bị trói gô lại, chuẩn bị bị ném xuống sông.

Sắc mặt Thường Cửu Diễn đầy thất vọng và phẫn nộ:

“Thì ra bớt hoa phượng của ngươi là giả, dính nước liền trôi mất!”

“Vì muốn gả cho bản vương, ngươi đúng là thủ đoạn đê tiện vô sỉ!”

9

Giang Dao quỳ rạp trên đất, run rẩy cầu xin:

“Xin Vương gia tha mạng, thiếp không cố ý đâu, thật sự không cố ý lừa người…”

Thường Cửu Diễn lạnh lùng nói:

“Đây là tội khi quân, đáng chết vạn lần!”

Nàng ta vừa khóc vừa khai hết sự thật, mong được tha thứ:

“Thiếp chỉ là quá ganh tỵ với tỷ tỷ, ai ai cũng ngưỡng mộ nàng vì có bớt hoa thạch lựu, thiếp không cam tâm làm nền cho nàng…”

Ánh mắt Thường Cửu Diễn hơi nâng lên, thần trí lại phân tán.

Hắn thấy ta sắc mặt tái nhợt, yếu ớt được Thường Dục dìu ra.

Hắn vô thức siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.

“Câm miệng, Giang Dao! Ngươi dám mưu hại đương kim Thái tử phi, đáng tội chết!”

Thì ra chuyện Giang Dao đẩy ta xuống nước đã bị cung nữ thân cận bên hoàng hậu tận mắt chứng kiến.

Bởi thế mới kịp thời cứu được, và Giang Dao cũng bị vạch trần ngay sau đó.

Những hạ nhân trong Vương phủ vốn đã bất mãn, giờ cũng đồng loạt tố cáo những việc bẩn thỉu nàng ta làm sau lưng.

Thậm chí, nàng ta còn lén ra ngoài thành vụng trộm với nam nhân khác.

Thấy chứng cứ rành rành, Thường Cửu Diễn mới bừng tỉnh:

Thì ra kiếp trước, việc Giang Dao quyết ý rời nhà không phải vì bị hắn tổn thương,

Mà là định… bỏ trốn cùng tình lang!

“Tiện nhân!”

Hắn tát nàng ta một cái khiến nàng ói máu.

Bao tội danh chồng chất, mạng của Giang Dao không thể giữ.

Nàng ta toan cắn lưỡi tự tử, nhưng Thường Cửu Diễn lại không cho nàng toại nguyện.

Hắn ra lệnh quăng nàng xuống sông, lúc sắp chết thì vớt lên, rồi lại ném xuống.

Cứ thế suốt ba ngày ba đêm, da thịt nàng bị nước ngâm đến trắng bệch, người chẳng còn hơi thở.

Cuối cùng, Thường Cửu Diễn đích thân đưa nàng tới hang ổ sơn tặc.

Làm xong tất cả, hắn lại đến tìm ta, giọng đầy khẩn thiết như đang mưu cầu công lao:

“Thiển Thiển, kiếp trước là bản vương bị Giang Dao che mắt nên mới làm tổn thương nàng.”

“Giờ bản vương đã trừng phạt nàng ta rồi, nàng có thể tha thứ cho bản vương chưa?”

Ta nhẹ nhàng xoa lên bụng đã nhô lên, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên:

“Vậy còn món nợ ngươi khiến ta chết vì băng huyết, con ta chết yểu trong bụng, ngươi tính sao đây?”

Thường Cửu Diễn mím môi, im lặng hồi lâu, sau cùng như hạ quyết tâm:

“Được. Nàng chờ đó.”

Ta nhíu mày nhìn bóng lưng hắn rời đi,

Nghĩ đến ánh điên dại trong mắt hắn vừa rồi, chẳng biết hắn lại định làm gì.

Rất nhanh, trong kinh thành lan truyền vô số lời đồn về Thường Cửu Diễn.

Hắn nuôi vô số thiếp thất bên ngoài, ép họ sinh con cho mình.

Ai mang thai trước sẽ được ban thưởng hậu hĩnh.

Hắn cười, nói với ta:

“Thiển Thiển, đến lúc đó, nàng thích thì giết mấy đứa con của ta cho hả giận cũng được.”

Ta kinh hãi, không thể tin nổi những gì mình nghe được.

Thường Cửu Diễn,  hắn điên thật rồi!

Nhưng hắn rốt cuộc vẫn thất vọng,

Vì hắn không thể khiến bất kỳ nữ nhân nào mang thai.

Ngược lại, thân thể hắn ngày một hao mòn, gầy gò tiều tụy, như cái xác không hồn.

Chẳng còn chút uy phong nào của Chiến thần Vương gia năm xưa.

Ngày ta hạ sinh song thai long phượng, cả Đông cung tràn ngập niềm vui.

Thường Cửu Diễn đứng lặng lẽ ngoài cửa suốt đêm.

Tới sáng hôm sau khi bị người phát hiện, đầu hắn đã bạc trắng, thi thể đã cứng lạnh.

Chuyện truyền đến tai hoàng đế, ông chỉ cúi đầu than một tiếng:

“Thôi vậy, là số mạng của hắn.”

Ta và Thường Dục nhìn nhau mỉm cười, mỗi người bế một đứa trẻ, ngồi trong tiểu viện ngắm trăng.

Đêm nay là đêm trăng tròn.

Ý nghĩa là,

Kiếp này, tròn đầy viên mãn.

(Hết).

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)