Chương 2 - Đáp Án Cuối Cùng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2

Nếu tôi trả lời phỏng vấn như thế, Bình Nam Dự chắc chắn sẽ bảo tôi đang làm trò.

Nhưng trong ống kính, anh chỉ xoa đầu Ngô Kỳ Viễn, khẽ nói: “Em thật là…”

Những câu sau đó tôi gần như không nhớ rõ.

Chỉ nhớ khi buổi phỏng vấn kết thúc, có người hỏi một câu khá mạo phạm:

“Có bí mật gì ngài có thể chia sẻ với chúng tôi không?”

Ngô Kỳ Viễn đứng đợi ở cửa phòng họp.

Ánh mắt Bình Nam Dự nhìn cô thật sâu.

Rồi anh thu lại tầm mắt, cúi đầu nhìn mũi giày.

m thanh thu lại mơ hồ đến mức tôi suýt không nghe được.

“Những gì tôi nói không thích… không phải lời thật.”

Đó là ngày tôi hối hận lần thứ hai.

Tại sao tôi luôn ôm quá nhiều tò mò về mọi chuyện của Bình Nam Dự?

Rõ ràng tôi đã là người sắp chết.

Tại sao vẫn khăng khăng ghi nhớ một câu nói của anh nhiều năm trước?

Nhưng mỗi quân cờ trên bàn đều có ẩn ý.

Bình Nam Dự là thiên tài.

Anh luôn khiến một kẻ ngốc như tôi biến thành quân cờ chết.

________________

Khi còn nhỏ, tôi rất hay ghen.

Chuyện giữa tôi và Bình Nam Dự vốn do gia đình định sẵn.

Tôi gần như chẳng biết trời cao đất dày, cứ bám riết lấy anh.

Cho dù cả người anh lạnh lẽo như băng, tôi vẫn nài nỉ anh dẫn tôi đến gặp những người trong viện cờ.

Ngô Kỳ Viễn chính là lúc đó tôi quen biết.

Một nhóm người thông minh, lãnh đạm, uống vài chai bia thì mặt mày đỏ bừng.

Họ thích trêu chọc Bình Nam Dự, ép anh nói đùa:

“Bình Nam Dự, nói thật đi, cậu chưa từng động lòng trước đàn em khóa dưới sao?”

“Hôm nay vị hôn thê của cậu cũng ở đây, chúng tôi sẽ giúp cậu gỡ mìn ngay trước mặt cô ấy.”

“Cậu nói đi, rốt cuộc có hay không?”

Bình Nam Dự say rồi, hơi men làm đỏ đôi mắt sau cặp kính không gọng.

Anh chậm rãi nhìn tôi một cái, khẽ nói:

“Tôi không thích kiểu đó.”

Trái tim đang treo lơ lửng của tôi rốt cuộc cũng hạ xuống.

Sau đó tôi dìu anh về nhà.

Thấy anh lao vào phòng, lục tung tìm tàn cục ấy.

Anh nhốt mình trong thư phòng hai ngày, truyền dinh dưỡng mới gượng dậy.

Khuôn mặt trắng bệch, anh nói với tôi:

“Sở Trĩ, tôi không giải ra được…”

Năm ấy tôi hai mươi mốt tuổi, ngây ngốc tưởng rằng anh thật sự muốn cưới tôi.

Tôi nói: “Không sao đâu, Bình Nam Dự.”

“Chúng ta không nhất định phải kết hôn, tình yêu kiểu Plato cũng rất tốt mà.”

Anh gật đầu, nhưng không nhìn tôi.

Từ đó về sau, chúng tôi ngầm hiểu với nhau, không bao giờ nhắc lại chuyện tàn cục ấy nữa.

________________

Thành tích quốc tế của Bình Nam Dự ngày càng thăng tiến, từ lục đoạn lên đến cửu đoạn.

Người nhà họ Bình luôn giục anh gác lại mọi việc, mau chóng giải xong tàn cục.

Anh lần nào cũng gật đầu, nhưng lần nào cũng nói với tôi:

“Sở Trĩ, không phải tôi không muốn giải.”

“Em đừng ép tôi nữa, được không?”

Về sau tôi cũng học được cách ngoan ngoãn.

Mỗi khi có người hỏi chuyện của tôi và Bình Nam Dự, tôi chỉ đáp:

“Đợi anh ấy thi đấu xong đã.”

________________

Lần này Cúp Diêu Thị cũng có buổi phỏng vấn tôi.

Ngay khi Bình Nam Dự và Ngô Kỳ Viễn xách túi rời đi, đoạn phỏng vấn ngắn ngủi của tôi mới được phát lên một cách chắp vá.

Phóng viên đuổi theo hỏi Bình Nam Dự, đầy hứng thú với đời tư của anh:

“Có điều gì muốn nói với vị hôn thê của ngài không?”

Đôi mắt đen lạnh lẽo kia dần dần dừng lại trên gương mặt tôi.

Anh im lặng rất lâu mới nói một câu:

“Cô ấy gầy đi rồi.”

Từ lúc được chẩn đoán đến nay, tôi đã sụt gần hai mươi cân.

Trên ống kính, có thể thấy rõ gò má hõm sâu xuống.

Bình Nam Dự không biết, tôi không phải là gầy đi.

Mà là sắp chết rồi.

Khi Bình Nam Dự không có ở nhà, tôi sẽ mở nhạc thật to.

Anh thích yên tĩnh, còn tôi lại là người ưa náo động.

Như thể chỉ có vậy mới khiến căn nhà này bớt vắng lặng.

Sắp phải nhập viện chuẩn bị an tử, tôi dọn dẹp từng món đồ trong nhà.

Trên bệ cửa sổ có một tòa lâu đài xếp hình còn dang dở, thiếu mất góc trái phía trên.

Nghĩ đến lý do nó chưa từng hoàn thành, tôi chỉ thấy mình quá trẻ con.

Đó là khi Bình Nam Dự đang từ thất đoạn thăng lên bát đoạn.

Điểm số của anh tăng vọt như tên lửa.

Nhưng thời gian anh ở bên tôi lại ít ỏi đến đáng thương.

Khi xếp đến những mảnh cuối cùng, bỗng dưng mất đi vài miếng.

Tôi đùa rằng chắc bị con mèo nào tha mất, kéo Bình Nam Dự cùng đi tìm.

Trong lòng chỉ mong anh chịu ở lại với tôi lâu thêm một chút.

Thế nhưng anh chỉ suy nghĩ vài giây, đẩy gọng kính:

“Sở Trĩ, có phải em cố tình giấu đi không?”

Tôi chưa bao giờ thắng nổi logic của anh.

Đáng lẽ tôi phải khóc, phải giận dỗi, phải giữ anh lại khi anh khoác áo chuẩn bị đến viện cờ làm bạn tập cho Ngô Kỳ Viễn.

Nhưng tôi không sao quên được biểu cảm của anh khi trả lời câu hỏi hôm đó.

“Nếu là Ngô Kỳ Viễn, anh cũng sẽ nói vậy sao?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)