Chương 4 - ĐÀO HOA NGUYÊN KÝ

Ta cũng gật đầu. Phải, Hoàng thượng sao có thể chấp thuận chuyện này?

“Thế nhưng không biết bằng cách nào, Tiêu Ngạn thực sự đã làm được!”

Liễu Phượng Nhi hạ giọng: “Dù thế nào đi nữa, Đại Đô Đốc đối với cố thê của mình đặc biệt coi trọng, muội đừng dại dột mà gây sự với hắn.”

Trong lòng ta kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản gật đầu.

Quả thực người này đáng sợ. 

Ngay cả người đã khuất cũng có thể cưới về nhà, còn chuyện gì mà hắn không làm được đây?

Ta không dám tiếp cận hắn. Đợi khi nào có cơ hội trốn khỏi Túy Hương Lâu, ta sẽ đi tìm tên thị vệ câm của ta.

Hắn chắc không bị liên lụy bởi vụ tru diệt vương phủ chứ… 

Hắn quý mạng như vậy, nhất định đã trốn đi rồi.

Ta phải đi tìm hắn, hắn còn nợ ta mấy chục lượng bạc.

Vị thị vệ câm của ta vốn là kẻ bị chủ nhân trong phủ chọn thừa lại.

Khi đó, Vĩnh An chỉ vào hắn rồi đưa cho ta: “Kẻ câm ghép với kẻ ngốc, đúng là một đôi trời sinh! Ha ha ha ha ha!”

Thị vệ câm này, vốn dĩ là thứ mà họ dùng để nhục mạ ta.

Nhưng hắn cứ lặng lẽ đi theo bên cạnh ta, dần dà, ta lại coi hắn là người bạn duy nhất.

Sau này, mẫu thân hắn bệnh nặng, không có tiền mua thuốc, ta đã lén lấy hết số bạc mình tích góp suốt hơn mười năm đưa cho hắn.

Từng ấy bạc, mấy chục lượng lận! Bây giờ nghĩ lại, ta vẫn còn thấy xót...

Chiếc xe ngựa lắc lư mãi rồi cũng đến nơi.

Xe ngựa của Túy Hương Lâu không được dừng ở cửa chính, chúng ta chỉ có thể vào từ cửa sau.

Một nha hoàn đến dẫn chúng ta tới một gian phòng nhỏ, Liễu Phượng Nhi ôm cây cổ cầm, bắt đầu chỉnh dây đàn.

Âm thanh từ tiền sảnh ngày một náo nhiệt, có vẻ hôm nay khách tới rất đông.

Ta chán nản nằm bò ra bàn, chưa được bao lâu thì có người đến gọi Liễu Phượng Nhi ra tiền viện.

Ta nghĩ mình chỉ cần ngồi yên trong phòng chờ nàng ấy quay lại, lấy bạc xong rồi rời đi.

Nhưng đợi mãi không thấy, ngay cả tiếng đàn trong tiền viện cũng đã ngừng, mà Liễu Phượng Nhi vẫn chẳng quay lại.

Ta đành đứng dậy đi tìm.

Hỏi thăm vài nha hoàn, ta lần theo chỉ dẫn đến một góc hẻo lánh sau viện, cạnh một hòn giả sơn.

Từ xa, ta thấy Liễu Phượng Nhi bị một nam nhân ép sát vào giả sơn, cây cổ cầm đã rơi xuống đất, dây đàn đứt mấy sợi.

Đột nhiên, ta nhớ lại lời đại lão bản dặn dò Liễu Phượng Nhi trước khi đi.

“Đêm nay phủ Đại Đô Đốc mở tiệc, không ít quan lại quyền quý sẽ tham dự. Việc ngươi được mời đàn góp vui là một cơ hội hiếm có, phải biết nắm bắt.”

Đây là cơ hội mà nàng  tự tìm cho mình sao?

Vậy ta có nên bước tới hay không…

Ta còn đang do dự, thì bỗng nghe Liễu Phượng Nhi hét lên một tiếng thảm thiết.

Ta giật mình ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nàng ấy ôm lấy cổ, cố hết sức đẩy mạnh nam nhân kia ngã xuống đất, nhưng chính nàng ấy cũng không trụ vững mà ngã quỵ.

Máu từ cổ nàng ấy không ngừng tuôn ra.

!

Thứ này cắn người à!

Ta hoảng hồn, vội chạy đến đỡ Liễu Phượng Nhi dậy. 

Nàng ấy ngước lên nhìn ta, tay run lẩy bẩy: "Chạy… mau chạy đi." 

"Vâng, vâng." 

Ta đỡ lấy Liễu Phượng Nhi, hoảng loạn không phân biệt được đường mà chạy về phía sau viện. Nhưng nam nhân kia nhanh chóng đứng dậy. 

Ta ngoái đầu nhìn lại, lập tức cảm thấy da đầu tê rần. 

Chỉ thấy khóe miệng gã đầy máu tươi đỏ sẫm, đôi mắt lạnh lùng âm u, nhìn thôi đã khiến người ta dựng tóc gáy. 

Liễu Phượng Nhi thở hổn hển: "Hắn là Giang Âm Triều, một tên Bạt Huyết Sứ trong Hắc Giáp Doanh. Hắn thích hút máu tươi của nữ nhân để tăng cường công lực." 

Liễu Phượng Nhi trong lúc đi từ tiền viện trở về đã vô tình đụng phải hắn, liền bị hắn để mắt đến. 

Ta dìu nàng ấy, nhưng hai người chạy trốn chẳng thể nhanh, chẳng mấy chốc Giang Âm Triều đã đuổi kịp. 

Ta cảm thấy tóc mình bị một bàn tay thô bạo túm lấy, cả người bị kéo giật về phía sau. 

Gã bóp lấy cổ ta, cúi đầu kề sát vào cổ, mũi khẽ ngửi ngửi: "Ngươi… thơm hơn một chút đấy." 

A a a a! Toàn thân ta nổi hết da gà. 

Khi môi của gã sắp chạm vào cổ ta, cánh cửa của một gian phòng gần đó đột nhiên bị mở ra.