Chương 12 - Đào Hoa Lưu Thuỷ [ Đồng nhân Ma Đạo Tổ Sư ]

Sáng sớm hôm sau, Đinh Tiêu Tiêu đẩy cửa bước ra đã thấy Nhã Tịch đứng bên ngoài sốt ruột đi qua đi lại trước cửa phòng. Vừa thấy nàng, y bước nhanh đến hỏi: "Tiêu Tiêu, hắn sao rồi?"

Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi này của y, Đinh Tiêu Tiêu càng thêm bực mình khó chịu, xem ra tâm can của người này đã đặt hết lên người Tiêu Dương mất rồi, vậy nàng còn cần thành thân với y để làm gì? Chẳng phải sống với một cái xác không hồn sao? Định Tiêu Tiêu thở dài, đem một câu không dư thừa nói ra: "Hắn tỉnh rồi, ngươi vào đi."

Nhã Tịch nhanh chóng đẩy cửa, từng bước đến gần người nằm trên giường, sắc mặt vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng đã có chút hồng hào, y ngồi xuống bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng sờ gò má hắn, đôi mắt đang nhắm từ từ mở ra. Đinh Tiêu Dương cau mày, nghiêng mặt tránh sang một bên khó hiểu hỏi:

"Ngươi là ai?" Nhã Tịch tay ngừng lại giữa không trung, sau đó chậm chạp thu về, cả người run nhẹ, hốc mắt ửng đỏ, từ sâu trong đáy lòng như có ngàn mũi kim nhỏ đem lục phủ ngũ tạng từng chút từng chút mà đâm xuyên qua, đau thấu tâm can, đã biết trước kết quả là như vậy nhưng không sao nén được lòng mình. Nước mắt không tự chủ mà chảy xuống. Nhìn người trước mắt ngơ ngác xem mình như người xa lạ, y không thể nói với hắn chúng ta từng là ái nhân, từng đồng sàng cộng chẩm cùng giường cùng chăn, y không thể nói ngươi từng rất yêu ta, bỏ cả Đinh gia đến nơi này cùng ta một chỗ, và ta cũng rất yêu ngươi muốn cùng ngươi bạc đầu giai lão.

Vẫn là không thể, vậy bản thân mình với hắn là quan hệ gì đây? Nhã Tịch vội vàng nâng tay quét đi dòng dư lệ, ngăn lại cảm xúc cố nặn ra một nụ cười giọng nói hơi run: "Ta... là bằng hữu của ngươi.”

"Bằng hữu?... Ngươi vì sao lại khóc?”

Nhã Tịch quay mặt đi không trả lời, Đinh Tiêu Dương chớp mắt nhìn Nhã Tịch.

"Vậy ngươi biết ta là ai?”

"Ta biết, ngươi tên Đinh Tiêu Dương.”

Nhã Tịch đột nhiên thấy được ánh mắt của Đinh Tiêu Dương rất khác lạ khi nhìn mình, y luống cuống đầu cúi thấp bất đắc dĩ gượng cười, mở miệng nói: "Ngươi mới tỉnh nên nghỉ ngơi, ta không phiền ngươi nữa." Nói xong đứng dậy định đi, một cánh tay bắt lấy tay y. "Ngươi có đến thăm ta nữa không?” Đinh Tiêu Dương hỏi. Nhã Tịch nhất thời sắc mặt đỏ đậm, không nói gì, quay mặt đi hai bước liền chạy gấp ra khỏi phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại. Y thật sự sợ nếu còn đối mặt với hắn sẽ không chịu được mà ôm hắn vào lòng. Nhã Tịch thất thủi một mình nhìn phía trước mà đi, cả người đứng trước mặt cũng không buồn nhìn một cái.

Đinh Tiêu Tiêu lấy tay xoa trán thở dài, thế nhưng sự tình liên quan đến Nhã Tịch, trong lòng có giận thế nào cũng không thả xuống được. Nàng đi theo phía sau y, đi đến đình viện nhỏ, Nhã Tịch ngồi ngơ ngác hồi lâu cũng không phát hiện có người ngồi bên cạnh mình. "Nhã đại ca, uống trà đi.” Đinh Tiêu Tiêu tay nâng ấm trà rót vào chén cho Nhã Tịch, thong dong đứng nhìn phía mây phủ đỉnh, hít một hơi. Xem ra cũng nên dừng lại loại tình cảm đơn phương đau khổ này từ lâu nhưng hiện tại có quá muộn lắm không? Đã biết một bên tình nguyện thế nào cũng là không có kết cục như mong muốn, giải pháp tốt nhất dành cho kẻ thứ ba là mang tình cảm vứt bỏ sau lưng, quyết tâm khống chế lại cảm xúc, không để chính mình không có đường lui, bị cảm xúc chi phối mà làm ra sự tình khó vãn hồi. Đinh Tiêu Tiêu lời nói sắc bén kiên định: "Ngày mai ta về Đinh gia trang, giữa chúng ta không ai nợ ai, ngươi căn bản không cần cùng ta thành thân, bản thân ta cũng không muốn nữa.”

Quả nhiên là nhân sinh khó đoán, đều an thiên mệnh, Nhã Tịch mỉm cười. "Muội thật không hối hận sao?”

"Có gì phải hối hận, nỗi khổ của ta so với người thì có đáng gì, ngươi dù không yêu ta chí ít cũng biết được tâm tư của ta, còn người kia kể cả ngươi là ai hắn cũng không nhớ...” Nói đến đây nàng không nói nữa, trong lòng như bỏ được một tảng đá nặng đeo bám từ lâu. Lại nghe thanh âm buồn bã có chút hối tiếc của Nhã Tịch:

"Muội đưa Tiêu Dương về Đinh gia hộ ta."

Đinh Tiêu Tiêu quay đầu khó hiểu nhìn hắn.

"Ngươi vì sao ...không giữ hắn ở lại?"

“Không...y không thuộc về nơi này cũng không thuộc về ta.” Trong thanh âm lộ ra trống vắng, khóe miệng kéo lên một nụ cười khổ.

"Muội giúp ta chăm sóc y, giúp y làm tròn bổn phận đối với Đinh gia."

Chỉ khi Đinh Tiêu Dương không bao giờ thấy y nữa, hắn sẽ không nhớ đến ký ức thì mọi chuyện xem như kết thúc. Chỉ e rằng đối với y là một quyết định ngu xuẩn nhất từ trước đến nay, bề ngoài thì chẳng hề ảo não lắm, xem như buông bỏ quá khứ, trốn tránh thực tại, nhưng liệu có thể chối bỏ tình cảm trong lòng mình được chăng? Thời gian sẽ xóa mờ tất cả được chăng?

Đinh Tiêu Tiêu đi rồi, Ngụy Vô Tiện bước đến ngồi xuống, từ trong ngực lấy ra một mảnh ngọc bội đưa cho Nhã Tịch.

"Ta nhặt được trong hang, chắc là của Đinh Tiêu Dương.” Nhã Tịch gật đầu, tay vuốt ve mảnh ngọc xanh biếc, lại thò tay vào ngực lấy ra nửa mảnh còn lại.

"Đây là tín vật gia truyền của Nhã gia, ta tặng cho y khi đôi bên hiểu được tình cảm trong lòng của nhau... Tiêu Dương nói, bản thân không có gì đáp lại để định tình nên tặng cả thân xác lẫn linh hồn của mình cho ta... cứ ngỡ hắn nói đùa, nhưng đêm đó hắn đã làm thật.” Ngụy Vô Tiện có chút đỏ mặt chớp mắt, loại tình thầm kín khó nói này mà ngươi có thể nói ra sao? Nhã trang chủ da mặt ngươi cũng quá dày rồi nha, Hắn ho nhẹ, hỏi: "Ngươi thật sự để Đinh Tiêu Tiêu mang hắn đi sao?”

"Ta không nỡ thì đã sao? khổ sở bi thương đều sẽ qua, còn lại chính là mờ mịt và lạnh lẽo vô tận. Tiêu Dương còn có bổn phận giữ lại huyết nhục của Đinh gia, hắn quên ta âu cũng là thiên ý."

Ngụy Vô Tiện không nói gì thêm cùng Nhã Tịch nhìn về phía đỉnh núi mây mờ giăng phủ ảm đạm mờ mịt, che đi trời xanh mây trắng, một mảnh vắng lặng.

Đinh Tiêu Tiêu đưa Đinh Tiêu Dương rời đi nhưng hắn không chịu, một mực ở lại kéo tay Nhã Tịch không buông vừa kéo vừa la inh ỏi.

"Không muốn... không đi... ca ca này, ngươi đừng đuổi ta, ta sẽ ngoan sẽ nghe lời mà.”

Nhã Tịch xoa xoa tóc hắn bất đắc đĩ mà quay sang nhìn Đinh Tiêu Tiêu.

Đinh Tiêu Tiêu đành ly khai một mình để Đinh Tiêu Dương ở lại. Khi nàng đã đi xa, Đinh Tiêu Dương liền hai cánh tay vin bả vai Nhã Tịch, trịnh trọng hỏi:

"Ngươi, nợ ta.”

"Ta nợ gì ngươi?” Nhã Tịch trợn tròn mắt khó hiểu nhìn hắn, người này chẳng lẽ đã nhớ ra chuyện gì.

Đinh Tiêu Dương ôm người kề sát vào tai nói:

“Ngươi nợ ta một đoạn ký ức... Nợ ta cả một tương lai phía trước... Ngươi phải dùng cả đời này để trả nợ cho ta, không cho trốn tránh nữa.” Nói xong lời này liền vát người đi một mạch vào phòng.

Cái hôm Đinh Tiêu Dương tỉnh lại, khi nhìn thấy Nhã Tịch ngồi trước mặt mình, đã có cảm giác rất quen thuộc, rồi những giọt nước mắt của y trong vô thức mà chảy xuống. Hình ảnh đó luôn quanh quẩn trong đầu hắn. Tự nhũ nhất định mình phải nhớ ra y là ai? Có quan hệ gì với mình? Tại sao nhìn thấy mình lại rơi lệ? Dường như có thứ tình cảm khó nói nên lời từ người này dành cho mình.

Hai ngày sau Đinh Tiêu Dương đã hoàn toàn bình thường trở lại, nhưng hắn vẫn như cũ giả vờ tựa như mình không nhớ được gì, cố ý lừa Đinh Tiêu Tiêu một mình quay về Đinh gia.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ nhìn thấy cảnh tình trước mắt có chút khó hiểu, nhưng hồi lâu lại nghe được những âm thanh quen thuộc từ trong phòng Nhã trang chủ vọng ra. Hàng loạt tiếng rên rỉ, nức nở không lớn không nhỏ làm người nghe tưởng tượng ra hàng loạt sự tình ái muội đang diễn ra bên trong. Những thanh âm này đối với hai người bọn hắn dường như đã quá quen, thuộc, Ngụy Vô Tiện mặt đỏ hồng quay mặt nhìn lam Vong Cơ một cái, thấy sắc mặt y cũng không thua kém mình là bao, dự cảm không tốt trong lòng, hắn liền hì hì cười chỉ tay về hướng ngược lại:

"Lam Trạm, ta đói rồi đến trù phòng tìm chút gì ăn mới được."

Lam Vong Cơ không nói gì chỉ "Um" một tiếng. Khi hắn vừa quay lưng đi Lam Vong Cơ nói thêm một câu.

"Ta đợi ngươi trong phòng." Ngụy Vô Tiện nheo lại đôi mắt, không nhanh không chậm mà chuồn cho lẹ.

Sáng hôm sau Nguy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ cáo từ trở về Cô Tô Lam thị.

Nhã trang chủ thấy hắn giống mình cứ xoa xoa cái eo đau liền tặng cho cả hai một cỗ xe ngựa, lại còn muốn trả công cho bọn hắn, từ chối mãi vẫn không được nên đành nhận. Trên đường về Ngụy Vô Tiện mua một đống đồ chơi cùng mứt quả mang về làm quà cho đám tiểu bối cùng hài tử nhà mình.

Ký ức dù qua bao lâu vẫn mơ hồ có thể tìm lại, nhưng đánh mất người trong lòng mãi mãi sẽ không bao giờ tìm lại được, vì người trong lòng chỉ có một mà thôi, ví như hoa đào trôi trên sông một đi không trở lại. Những thứ rực rỡ đẹp đẽ thường rất mau phai tàn theo thời gian nguội lạnh, cái còn lại chỉ là hoài niệm mà thôi.

Nắm giữ người mình yêu không phải là một loại cố chấp yếu đuối, lụy tình, mà là dũng cảm đối mặt, để cuối cùng khi đã đi qua những năm tháng mù mịt kia, phía trước sẽ là cảnh sắc mùa xuân với hoa đào nở rộ tạo nên bức tranh xuân tươi đẹp, hữu tình.