Chương 8 - Thất vọng - Dạo chơi đất kinh kỳ
Chuyện Thường Ngưng mong cũng không được lại là khổ ải không nói lên lời với Vương Hi.
Giọng Vương Hi thánh thót véo von, phụ thân thường khen nàng giống chim sơn ca. Hồi nhỏ, để nàng nói thêm mấy câu, phụ thân còn không ngớt nịnh nàng. Nàng cũng ỷ vào giọng mình hay, thường đọc kinh phật cho ông bà nội, bà bác và bà thím, coi như báo hiếu với trưởng bối. Thế nên khi thái phu nhân giữ nàng lại để đọc kinh phật, nàng vô cùng sung sướng.
Ai ngờ thái phu nhân khác xa bà nội của nàng.
Sau khi dẫn nàng vào phật đường, thái phu nhân bảo vú Thi lấy "Kim Cương kinh", chỉ đại một tờ để nàng bắt đầu đọc. Thái phu nhân thì mắt ngả người trên sập cạnh cửa sổ, tay lần chuỗi hạt gỗ đàn. Đợi Vương Hi đọc liền hai mươi mấy trang kinh thư, thái phu nhân mới mở mắt, cười nói:
- Được rồi! Hôm nay đọc đến đây thôi.
Nàng nhớ lại lúc đọc kinh phật cho bà nội, không những có một đống người hầu bưng trà quạt mát, mà mỗi khi nàng đọc xong một đoạn, bà nội lại xót nàng, bảo nàng nghỉ một lát, còn tự mình đút nước mật ong cho nàng, hỏi nàng mệt không, khen nàng đọc hay, không thưởng vàng bạc châu báu thì đồ cổ, có lần bét nhất cũng thưởng điểm tâm. Nếu nàng đọc kinh phật cho trưởng bối nhà khác, được người ta thưởng đã đành, ông bà nội còn thưởng cho nàng thêm nữa.
Nhưng ở chỗ thái phu nhân này, nàng chỉ được một ly trà, lại còn là Lão Quân Mi nhạt nhẽo mà thái phu nhân thích. Nàng chỉ có thể thở dài trong lòng.
Thái phu nhân bảo nàng đọc phật kinh đâu phải thích nàng, rõ ràng là hành hạ nàng mà!
Nếu sau này còn gặp phải chuyện tốt như vậy, nàng chẳng ngại nhường cho Thường Ngưng.
Vương Hi ngẩng đầu nhìn đồng hồ đặt trong phật đường.
Sắp đến giờ Thìn rồi. Vào giờ này mỗi ngày, Hầu phu nhân sẽ đến bàn việc nhà với thái phu nhân. Chắc là nàng có thể thoát thân!
Cuối cùng thì tâm trạng của Vương Hi cũng khá hơn.
Bây giờ, sáng nào nàng cũng phải đến vấn an thái phu nhân, buổi tối thì phải qua đây dùng bữa, nàng chỉ còn mỗi buổi trưa chiều được tự do, phải nghĩ cách không để thái phu nhân chiếm nốt buổi trưa chiều của nàng mới được.
Nàng luôn nhanh trí, nghĩ giây lát là đã ra.
Vương Hi đặt ly trà xuống, cười nói:
- Sắp đến lễ tắm Phật rồi, cháu chép cho bà vài trang kinh thư khấn Bồ Tát nha!
Dù sao thái phu nhân cũng không biết nét chữ của nàng, nàng có thể để bọn Bạch Truật hỗ trợ.
Thái phu nhân quên béng mất lễ tắm Phật, giờ nghe Vương Hi nhắc đến thì thấy Vương Hi không chỉ hoạt bát đáng yêu, có thể chọc bà cười, mà còn nhỡ rõ lễ tết, làm việc cẩn thận, có phong thái bà chủ biết quán xuyến gia đình. Ánh mắt bà nhìn Vương Hi càng hiền dịu:
- Được, cứ làm theo cháu nói!
Hai mắt Vương Hi sáng long lanh, trong đầu nghĩ đến cảnh nàng nằm mát trên ghế quý phi trong phòng, nhìn trưa hè nóng bức bên ngoài qua mành trúc Tương Phi.
Thái phu nhân nói với nàng về Thi tiểu thư:
- Nó có khuê danh là "Châu", hơn cháu một tuổi. Thi biểu cữu của cháu sinh sáu trai, nhưng chỉ có một gái là nó nên nó rất được cưng chiều, dù tính hơi tiểu thư nhưng không phải người xấu. Nếu nó có gì không phải, cháu hãy nể mặt bà ngoại, đừng so đo với nó, cứ nói cho bà ngoại, bà ngoại sẽ phạt nó.
Vương Hi lại nghĩ khác.
Thái phu nhân sợ bọn nàng đánh nhau ư? Nhưng ai cũng là con gái rượu mà! Mà không biết vị Thi tiểu thư này được nuông chiều tới mức nào? Người ta còn chưa tới, Thương Ngưng đã hưng phấn như xin được cứu viện, còn thái phu nhân thì lập tức khuyên bảo nàng.
Vương Hi thấy rất thú vị, rất muốn gặp vị Thi tiểu thư này.
Nàng nói:
- Khi nào Thi tiểu thư vào kinh ạ? Chúng ta có cần ra cổng thành đón không? Tỷ ấy thích thứ gì? Cháu sẽ chuẩn bị quà gặp mặt.
Thái phu nhân thấy Vương Hi không có khúc mắc gì thì nghĩ Vương Hi rộng lượng, giống con gái của bà, nhìn Vương Hi càng yêu chiều, nói:
- Báo là đã lên đường, thể nào cũng đến trước tết Đoan ngọ. Còn về quà gặp mặt, nó cũng hiểu chuyện giống cháu. Cháu đưa cái gì nó cũng thích.
Giống nàng ư?
Nhưng nàng là người thù rất dai đấy!
Hồi còn bé, có một lần cô Tứ về chơi, tặng Nhị ca và nàng quà quý, nhưng chỉ tặng cho Đại ca một bộ văn phòng tứ báo. Nàng bèn tố cáo với ông bà nội, thế là cô Tứ bị răn dạy một trận, từ đó không dám qua loa với Đại ca nữa. Hai năm trước, nhà chồng của cô Tứ muốn vay tiền nhà nàng, nàng bèn lôi chuyện này ra nói một lần nữa, khiến nhà chồng của cô Tứ không vay được tiền, mất một kèo làm ăn.
Nếu Thi tiểu thư giống thì cũng là người thù dai ha?
Vương Hi thầm cười khẩy.
Hầu phu nhân qua đây, thấy nàng trong phật đường thì ngập ngừng.
Vương Hi đứng dậy cáo từ, bĩu môi trở về Tình Tuyết Viên.
Hồng Trù vừa ôm kính thiên lí vừa mong ngóng nàng trở về, trông thấy nàng thì lập tức chạy lại, kéo nàng đến hậu viện:
- Mau! Mau! Người kia lại đến múa kiếm rồi ạ. Tiểu thư đi không được bao lâu thì y xuất hiện. Giờ chạy nhanh tới chắc vẫn có thể nhìn được đoạn cuối.
Vương Hi hưng phấn chạy theo Hồng Trù đến phòng ấm.
Nhưng tiếc rằng nàng vẫn chậm một bước, sân kia chỉ còn lá rụng đầy đất.
- Sao lại thế? - Hồng Trù gấp đến độ dậm chân.
Vương Hi biết mình đã về trễ rồi. Nàng hỏi Hồng Trù:
- Người kia xuất hiện khi nào? Múa kiếm bao lâu?
Hồng Trù thưa:
- Chính Mão, múa khoảng một canh giờ ạ!
Vương Hi rất thất vọng, nhịn không được phàn nàn:
- Cuối cùng cũng có người bình thường. Có phải ai cũng dậy vào giờ Sửu đâu! Ngươi xem người múa kiếm ở cách vách kìa, giờ Mão mới bắt đầu chứng tỏ không cần vào triều. Không biết có thể hỏi thăm người này là ai được không?
Nếu nàng phái người dò hỏi phủ Trưởng công chúa, nhỡ bại bộ thì sẽ không bị người ta diệt khẩu chứ?
Vương Hi lo được lo mất.
Lại có Hồng Trù ở bên phụ hoa:
- Phủ Trưởng công chúa vẫn phải mua thức ăn chứ ạ? Chúng ta hỏi nhà nào ở chợ Đông đưa thức ăn cho phủ Trưởng công chúa, sau đó phái người cải trang trà trộn vào, nhất định có thể hỏi người kia là ai.
Vú Vương thấy bộ dạng xiêu lòng của Vương Hi, muốn khuyên vài câu, nhưng lại bị Bạch Quả ngăn lại.
Nó thì thầm với vú Vương:
- Vú chiều Đại tiểu thư đi! Hôm nay, Đại tiểu thư tủi thân lắm rồi, giúp thái phu nhân đọc kinh phật nửa ngày mà còn chẳng được một ly nước mật ong.
Nói tới đây, nó lại tự trách:
- Cũng tại con chủ quan, cứ nghĩ đó là phật đường của thái phu nhân, người hầu thân cận của thái phu nhân đâu thể có loại í ẹ, vậy nên mới không theo vào. Ai ngờ...
- Việc này không thể trách ngươi. - Hai đầu mày của vú Vương nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết con muỗi. - Ta phải hỏi rõ xem Đại tiểu thư định thế nào, không thể cứ vậy được. Nhưng cũng không được phái người đi rình mò phủ Trưởng công chúa. Thôi cứ để Vương Hỉ qua chỗ đại trưởng quỹ một chuyến nữa. Nếu Đại tiểu thư thực sự phái người đi thăm dò phủ Trưởng công chúa, ông ấy có thể trì hoãn một thời gian.
Bạch Quả thấp giọng thưa vâng. Đằng kia, Hồng Trù và Vương Hi đang bàn đến chuyện vấn an thái phu nhân:
- Đi sớm về sớm. Nếu bà ấy giữ ta lại, bất kể là việc gì, ta đều đẩy Thường Ngưng ra. Không nhìn được mở đầu thì ta cũng nhìn cho được đoạn cuối. Nhưng đây không phải biện pháp dài lâu, vẫn phải nghĩ cách miễn vấn an buổi sáng.
Hồng Trù liên tục gật đầu, còn nói:
- Không biết khi nào đại trưởng quỹ mới gửi cho chúng ta kính thiên lý giống cái của Đại gia. Nô tì thấy cái này nhìn không rõ lắm.
Vương Hi chợt nghĩ ra, hỏi:
- Đúng rồi! Người kia có người hầu hạ chứ? Mấy người? Bọn họ sinh hoạt trong viện đấy hay chỉ luyện kiếm trong rừng trúc thôi?
Hồng Trù ủ rũ thưa:
- Không biết ạ! Nô tì thấy y đi từ trong rừng trúc ra, không có người hầu hạ.
Lại một ngày không thu hoạch được gì.
Vương Hi thở dài, dặn Hồng Trù:
- Người tiếp tục nhìn chằm chằm, xem người đó còn múa kiếm lúc khác không.
Hồng Trù bèn gợi ý:
- Nô tì có thể qua Liễu Ấm viên nhìn không ạ? Bên đó gần phủ Trưởng công chúa hơn.
- Được!
Khó mà có được kính thiên lí giống của Đại ca, giờ muốn biết rõ về người ở cách vách kia, nàng vẫn phải nghĩ biện pháp khác thôi.
Hồng Trù phấn khởi đi làm.
Vú Vương hầu Vương Hi thay váy áo, nhân lúc các tiểu a hoàn đi lấy điểm tâm, thăm dò nàng:
- Mời ba đầu bếp là chuyện nhỏ, nhưng e rằng phòng bếp không đủ rộng. Nếu tiểu thư định xuất giá ở kinh thành, chúng ta có thể mua một tòa nhà gần đây, cách vài bữa qua vấn an thái phu nhân.
Vương Hi ngồi trước bàn trang điểm, chống cằm nghĩ nghĩ.
- Mua nhà cũng được, nhưng ta sẽ không xuất giá ở kinh thành. Việc mua nhà ở đâu, cho thuê hay bán khi không có người ở thì vẫn phải hỏi đại trưởng quỹ đã rồi tính tiếp.
Đây là lần đầu tiên Vương Hi khẳng định sẽ không xuất giá ở kinh thành. Đám người vú Vương nghe được thì đồng loạt thở phào.
Vú Vương lập tức cười nói:
- Đại tiểu thư yên tâm, cứ để vú lo những việc này, đảm bảo sẽ ổn thỏa.
Đảm bảo không đắc tội với Hầu phủ.
Vương Hi gật đầu, buổi chiều bảo Bạch Truật chép kinh phật giúp mình:
- Dùng thể Quán Các, tránh để ngày nào đó thái phu nhân lại bảo ta ghi chép cho bà rồi lộ mất.
Bạch Truật nhím môi cười.
Vương Hi ngồi bên cạnh chơi với con mèo màu vàng tên Hương Diệp của mình.
Hương Diệp nằm cuộn tròn trong lòng nàng, thoái mái phát ra tiếng "rừ... rừ...".
Tiểu a hoàn A Nam thập thò ngoài rèm.
Vương Hi vẫy nó, hỏi:
- Có chuyện gì?
A Nam tươi cười chạy vào, thấp giọng:
- Thưa Đại tiểu thư, bên Hạnh Viên đang cãi nhau ạ.
Tam phòng ở Hạnh Viên.
Vương Hi thôi nựng mèo. Hương Diệp mở mắt, bất mãn kêu meo meo. Vương Hi tiếp tục gãi cho nó, nó mới thoải mãn nhắm mắt lại.
A Nam cười nói:
- Chẳng phải sân của Thường Tam gia chật sao? Nhị thái thái qua nói với Tam thái thái, Tam thái thái đồng ý nhường nam phòng của Hạnh Viên, nhưng vậy thì Thường Bát gia không có chỗ ở. Thế là Tam thái thái qua bàn với Hầu phu nhân, xem có thể cho Tứ tiểu thư ở trong Xuân Ấm Viên không. Nhưng Hầu phu nhân lại nói là thái phu nhân định để Thi tiểu thư ở Xuân Ấm Viên, còn hỏi có thể để Tứ tiểu thư ở Liễu Ấm Viên không, tuy chỗ đó xa chính viện nhưng gần Xuân Ấm Viên, khi nào Thi tiểu thư đến thì cũng có người bầu bạn.
- Tam thái thái về nói với Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư lập tức làm ầm lên.