Chương 7 - Danh Phận Của Đứa Trẻ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Vừa bước vào, Quỳnh Nương đã ra đón, cười hỏi.

“Phu quân, hoàng thượng nói gì rồi? Có ban phủ đệ hay của cải gì không?”

Phó Chí An cũng hào hứng chen lời.

“Có sắc phong mẫu thân làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân chưa?”

Nhưng hai người không đợi được câu trả lời.

Chỉ thấy Phó Thành Ân ngồi bệt xuống ghế, mặt xám như tro.

“Không có gì cả. Hoàng thượng chuẩn lời thỉnh cầu giải giáp quy điền, bắt ta giao binh phù.”

“Giờ chẳng còn gì rồi…”

Quỳnh Nương hét lên.

“Cái gì gọi là chẳng còn gì? Vậy sau này chúng ta phải sống trong cái viện rách nát này sao?”

Người nhà họ Phó cũng hoảng loạn kêu lên.

“Sao hoàng thượng lại chuẩn chứ? Ngươi phải nói với ngài rằng đó chỉ là lời nói đùa!”

Phó Thành Ân than.

“Thiên tử tôn nghiêm, lại cho ta đùa cợt sao…”

Người nhà họ Phó vội vã khuyên nhủ.

“Hay là, ngươi quay lại làm lành với công chúa đi.

Dù sao cũng mười mấy năm phu thê, nói vài câu ngọt ngào là nàng sẽ mềm lòng.”

“Đúng vậy, cùng lắm thì bảo nàng, Quỳnh Nương và đứa trẻ sẽ không bao giờ bước chân vào nhà họ Phó nữa!”

“Dù sao thì quyền thế mới là quan trọng.

Chỉ cần ngươi còn địa vị, Quỳnh Nương và con cũng sẽ sống sung sướng, cần gì mấy cái danh phận.

Còn nếu chẳng có gì, họ theo ngươi chịu khổ thì còn ý nghĩa gì nữa?”

“Đúng đó, ngươi không thể để cả tộc chúng ta bị liên lụy, cùng nhau chịu khổ chứ?”

Phó Chí An đỡ lấy mẫu thân đang mặt trắng bệch, lên tiếng phản bác.

“Các thúc bá, năm đó mẫu thân vào phủ, chính các người đã đồng ý, sao bây giờ lại trở mặt phủi tay?”

Người nhà họ Phó khinh bỉ nói.

“Đồng ý gì chứ? Mẫu thân ngươi vốn không danh không phận, công chúa mới là thê thất của Thành Ân.

Chẳng lẽ vì một ngoại thất mà bỏ chính thê?”

“Hơn nữa, năm đó khi mẫu thân ngươi mang thai, đúng là không rõ ràng.

Công chúa nghi ngờ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

“Phải đó, đích tử của họ Phó sao có thể là con của kỹ nữ thanh lâu?

Chuyện đó mà truyền ra thì ai nghe được?”

Ngày hôm sau, Phó Thành Ân mang theo bánh điểm tâm ta thích nhất, đến phủ công chúa.

Hắn vừa bước vào, thấy ta đang nằm tựa trên ngọc tháp, xung quanh là đầy tớ hầu hạ.

Bên cạnh còn có mấy vị tài tử tuấn tú đang bầu bạn, cười đùa vui vẻ.

Sắc mặt hắn sa sầm, lớn tiếng hỏi.

“Thư Vân, sao nàng lại trở thành thế này?

Còn dám nuôi nam sủng?”

Mọi người đều nhìn hắn, ta liền bật cười.

“Sao thế, Phó tướng quân còn tưởng mình là phò mã à?

Giờ ta có nuôi nam sủng hay không thì liên quan gì đến ngươi?”

“Huống hồ mấy vị này đều là tài tử mới nổi trong kinh, xuất thân quyền quý.

Nghe nói ta yêu thơ văn nên đến bái phỏng, muốn mời ta vào thi xã.”

“Sao trong mắt Phó tướng quân, ai cũng như bản thân ngươi, đầu óc toàn là chuyện nam nữ vậy?”

Mấy người nghe xong, đều nhìn hắn với ánh mắt khác lạ.

Sắc mặt hắn lúng túng, đặt hộp bánh xuống trước mặt ta.

“Thư Vân, đây là bánh sen ta xếp hàng một canh giờ sáng nay ở Bách Vị Lâu để mua cho nàng.

Nàng thích nhất mà, xem thử còn thích không?”

Ta liếc mắt một cái, chỉ vào đĩa điểm tâm trên bàn.

“Đầu bếp của ta vốn là đại trù của Bách Vị Lâu.

Món nào bà ấy cũng biết làm, không phiền Phó tướng quân phải bận tâm.”

Phó Thành Ân bước lên thêm một bước, nét mặt lộ rõ vẻ cầu khẩn.

“Thư Vân, ta biết ta sai rồi.

Ta không nên vì một đứa trẻ mà tổn thương nàng.”

“Ta đã nghĩ kỹ rồi.

Quỳnh Nương và đứa bé, ta sẽ cho họ một khoản tiền, bảo họ về quê.”

“Từ nay không liên quan gì nữa.

Chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?”

Tôi bật cười thành tiếng.

“Phó Thành Ân, cùng ngươi bắt đầu lại sao? Ngươi xứng sao?”

“Ngươi tuổi tác không nhỏ, không quyền không tiền, ta coi trọng ngươi ở điểm nào chứ? Coi trọng tuổi già hay coi trọng nghèo khổ của ngươi?”

“Ta là công chúa, ta gả cho ngươi thì ngươi là phò mã, ta không cần ngươi nữa thì ngươi chỉ là một vũng bùn dơ dưới chân.”

“Ngươi tưởng ta không thể sống thiếu ngươi sao?”

“Năm xưa bao nhiêu người cầu xin phụ hoàng cưới ta, chỉ có ta chọn trúng ngươi – một võ trạng nguyên nghèo rớt mồng tơi, không có gốc gác.”

“Ngươi như vậy mà cũng dám sau lưng ta nuôi ngoại thất, vì một đứa con mà gạt ta hơn mười năm.”

“Phó Thành Ân, ngươi thật khiến ta buồn nôn.”

“Có điều… ta cũng có một món quà muốn tặng ngươi.”

“Người đâu, dẫn người lên đây.”

Rất nhanh, một nam nhân dơ dáy, bẩn thỉu bị dẫn tới.

Vừa thấy ta, hắn liền gào khóc.

“Tha mạng, công chúa tha mạng, ta thật sự không biết gì cả.”

“Hồi đó ta chỉ là tiểu nhị trong thanh lâu, là một cô nương trong đó đưa cho ta một gói thuốc bột, bảo ta nghĩ cách bỏ vào rượu của Phó tướng quân.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)