Chương 2 - Đánh Mất Ký Ức

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mạnh Tình Vãn không biết mình rời khỏi cục dân chính như thế nào.

Cô không ngờ, có một ngày mình lại thảm đến mức muốn ly hôn mà cũng không ly được.

Nhưng như vậy cũng tốt.

Không còn tờ giấy trói buộc đó, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Lần này, cô thật sự muốn rời xa người đàn ông này rồi.

Sáng sớm, Mạnh Tình Vãn thu dọn hết hành lý của mình, đóng gói rồi ném xuống lầu.

Chiếc nhẫn anh tặng khi cầu hôn, cô mặt không cảm xúc dùng búa đập nát.

Chú gấu hoa bất tử anh tặng nhân dịp kỷ niệm ngày cưới, cô dùng kéo cắt thành từng mảnh vải.

Đồ ngủ đôi anh tặng sinh nhật cô, cô châm lửa đốt.

Những thứ khác, tất cả đều ném vào đống rác dưới lầu.

Làm xong những việc này, cô đến ba công ty đã hẹn trước để phỏng vấn, định tìm một công việc.

Về đến nhà đã là hoàng hôn.

Đẩy cửa bước vào, thấy Hạ Vân Thâm đang cùng Kỳ Vi vẽ tranh.

Hai người đầu kề đầu, vô cùng thân mật.

Cô khựng lại một bước.

Ban đầu định giả vờ không thấy rồi quay ra, nhưng Kỳ Vi đã tinh mắt phát hiện ra cô: “Cô Mạnh!”

Hạ Vân Thâm buông cọ vẽ, quay đầu lạnh nhạt nhìn Mạnh Tình Vãn một cái, giọng điệu không chút gợn sóng, giới thiệu ngắn gọn:

“Kỳ Vi, đây là vợ tôi, Mạnh Tình Vãn. Tình Vãn, đây là……..”

“Tôi biết rồi, cô Kỳ.”

Giọng Mạnh Tình Vãn nhẹ nhàng, lễ phép bước lên trước, bắt tay với Kỳ Vi.

Khi định rút tay về thì bị đối phương siết chặt, cô nhíu mày, đau quá.

Kỳ Vi như không nghe thấy, tay vẫn siết chặt, mặt mày lại vô cùng nhiệt tình: “Tôi luôn nghe Vân Thâm nhắc đến cô, trăm nghe không bằng một thấy, cô Mạnh ngoài đời còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh!”

Mạnh Tình Vãn nhìn chằm chằm vào tay cô ta.

Kỳ Vi cười gượng một cái, đành buông tay ra.

Mu bàn tay Mạnh Tình Vãn đã bị bóp đến đỏ ửng, cô nhớ lại lời Kỳ Vi vừa nói, nhíu mày: “Anh ấy còn cho cô xem cả ảnh của tôi?”

Kỳ Vi mỉm cười liếc nhìn Hạ Vân Thâm, giọng điệu tự nhiên: “Tất nhiên rồi, mấy năm nay tuy tôi ở nước ngoài, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với Vân Thâm, bọn tôi không có chuyện gì là không nói với nhau!”

Không có chuyện gì là không nói với nhau.

Cũng bao gồm cả tình cảm của hai người họ, và cả ảnh riêng tư của cô sao?

Mạnh Tình Vãn cười chua chát, kéo kéo khóe môi mà chẳng cười nổi, cô bỗng cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn tiếp tục nói chuyện với hai người này nữa: “Tôi lên lầu trước, hai người cứ nói chuyện tiếp đi.”

Đẩy cửa phòng ngủ phụ.

Cảnh tượng trước mắt gần như khiến cô đau thắt lại.

Trong phòng phụ, toàn bộ đều là quần áo, mỹ phẩm của phụ nữ, thậm chí còn có cả nội y, mà hành lý cô chuyển vào sáng nay thì đã không biết đi đâu.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy hai người vừa mới theo vào.

Kỳ Vi mỉm cười đầy hàm ý: “Cô Mạnh, mẹ tôi và bà nội của Vân Thâm có quen biết nhau, lần này tôi về nước, bà ấy nhờ Vân Thâm chăm sóc tôi, cho nên những ngày tới có thể sẽ làm phiền hai người rồi.”

“Không phiền.”

Mạnh Tình Vãn nhẹ giọng nói: “Vậy đồ đạc của tôi đâu?”

“Xin lỗi cô Mạnh, tôi không biết cô và Vân Thâm vẫn luôn ngủ riêng, nên lúc chuyển hành lý thấy mấy bộ đồ nữ đó, cũng không biết là của ai, nên… vứt đi rồi.”

Kỳ Vi che giấu rất khéo, nhưng Mạnh Tình Vãn vẫn nhìn thấy tia đắc ý vụt qua trong mắt cô ta.

Cô siết chặt lòng bàn tay, lửa giận bốc lên não: “Cô dựa vào đâu mà tự tiện vứt đồ của tôi khi chưa được phép?”

“Là tôi bảo cô ấy vứt đấy, sao nào?” Hạ Vân Thâm thản nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn Mạnh Tình Vãn không gợn sóng.

Cô chẳng phải rất bản lĩnh sao, khi thì đòi ly hôn, lúc lại ngủ riêng, người phụ nữ như cô cũng có lúc mất kiểm soát à?

Mạnh Tình Vãn trừng mắt nhìn Hạ Vân Thâm: “Bộ đồ ngủ lụa đó là bà tôi đích thân may cho tôi, là di vật cuối cùng bà để lại! Anh cũng vứt luôn rồi sao!?”

Hạ Vân Thâm mím môi, giọng không chút cảm xúc: “Vứt rồi.”

Mạnh Tình Vãn đưa tay bịt miệng, cố nén tiếng nức nở, quay người bỏ chạy.

Hạ Vân Thâm nói vọng theo sau lưng cô: “Vứt từ lâu rồi, bây giờ em có xuống dưới tìm cũng chẳng thấy đâu.”

Mạnh Tình Vãn sững người, lau mạnh nước mắt, rồi càng chạy nhanh hơn.

Giọt nước mắt ấy khiến tim Hạ Vân Thâm thắt lại.

Anh theo bản năng định đuổi theo.

Phía sau, Kỳ Vi “a” một tiếng, ngồi phịch xuống đất: “Vân Thâm, vừa nãy cô Mạnh chạy nhanh quá, làm trẹo chân tôi rồi…”

Cô ta mắt đỏ hoe, nước mắt như sắp rơi mà chưa rơi, ánh mắt ấm ức nhìn Hạ Vân Thâm.

Bước chân Hạ Vân Thâm khựng lại, quay người bế cô ta lên dịu dàng: “Bôi thuốc trước đã.”

Kỳ Vi vòng tay qua cổ Hạ Vân Thâm, trong mắt lóe lên tia đắc ý.

……

Trời đã chuyển sang màu lam sẫm, bãi rác phía đông thành phố.

Mạnh Tình Vãn tìm khắp nơi vẫn không thấy.

Cho đến khi tầng mây cuối cùng thu lại ánh chiều tà, cô lê bước mệt mỏi, bắt xe trở về Hạ gia.

Tay trống không, nhưng mắt thì đỏ hoe, như thể vừa khóc.

Đi ngang qua phòng khách, nghe thấy trong đó vang lên tiếng cười nói vui vẻ.

Cô kéo khóe môi, rất đắng, không cười nổi.

Về phòng ngủ chính chưa đến mười phút, Hạ Vân Thâm đã vào.

Cô không nhìn anh, cô bây giờ không muốn nhìn anh.

Hạ Vân Thâm sải bước vào, mở tủ quần áo, đưa cho Mạnh Tình Vãn một chiếc hộp — là bộ đồ ngủ mà bà cô đã tặng!

Gặp ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Tình Vãn, anh ngắn gọn giải thích:

“Khi Kỳ Vi vứt đồ, tôi đã giữ riêng lại bộ này.”

Mạnh Tình Vãn vốn dĩ đã cố nhịn không khóc, nhưng khi ôm lấy tấm lụa mềm mại trong lòng, cuối cùng cô không nhịn được nữa, nước mắt tuôn như mưa.

Ánh mắt Hạ Vân Thâm tối lại, tiếp tục nói: “Chuyện hôm nay, chỉ là một bài học thôi. Tình Vãn, đừng nghĩ đến chuyện rời xa tôi nữa, nếu không lần sau, thứ bị vứt đi sẽ không chỉ là một bộ đồ ngủ.”

Vai Mạnh Tình Vãn khẽ run lên, mặt vùi trong bộ đồ, không trả lời.

Hạ Vân Thâm lại hỏi: “Nghe nói hôm nay em đi phỏng vấn, sao vậy, gần đây thiếu tiền à?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)