Chương 5 - Đằng Sau Sự Giả Dối
13
Trên đường có camera giám sát.
Sau khi Vương Lỗi Lỗi tông xe vào tôi, cô ta không báo cảnh sát, cũng chẳng đến trình báo.
Mà tôi thì cố tình không lên tiếng.
Vậy nên vụ việc bị quy vào tội gây tai nạn rồi bỏ trốn.
Cô ta bị tạm giam.
Người nhà họ Vương đến rất nhanh, trong đêm đã thuê luật sư hạng nhất lo thủ tục bảo lãnh.
Nhưng đó không phải việc tôi cần bận tâm.
Trì Sính không màng đến Vương Lỗi Lỗi, chỉ cuống cuồng bám theo sau lưng tôi, lo lắng bất an.
Đến chính anh ta cũng chẳng biết cảm giác hoảng loạn trong lòng xuất phát từ đâu.
Trong căn phòng trọ chật hẹp, cuối cùng thì lớp mặt nạ che đậy suốt mấy năm cũng bị gỡ xuống.
“Cậu ấm nhà họ Chu à, phải nói là anh vất vả thật đấy, đóng vai cùng tôi suốt ngần ấy năm!”
“Nhà tôi nhỏ, không chứa nổi vị phật lớn như anh đâu!”
Trì Sính đỏ cả khóe mắt, nhìn tôi đầy tội nghiệp.
“Chị ơi, thật sự không như chị nghĩ đâu, em không cố tình lừa chị!
“Em và Vương Lỗi Lỗi chỉ là hôn ước do người lớn sắp đặt, giữa bọn em hoàn toàn trong sáng!
“Thật ra hôm nay em định sẽ thú nhận tất cả với chị mà…”
Nghĩ đến năm mươi triệu trong tài khoản, tôi thấy mình cũng nên diễn cho trọn vai.
“Không còn quan trọng nữa rồi.”
Trì Sính sững sờ, bàn tay run lên không kiểm soát.
“Chúng ta chia tay đi.”
Gương mặt tôi lạnh nhạt, quyết đoán. Dăm ba ngày nữa là tôi ra nước ngoài, không thể tiếp tục diễn kịch cùng anh ta thêm được nữa.
“Không! Không được mà!” — Trì Sính như chết đứng, loạng choạng lùi lại vài bước.
Khuôn mặt trắng bệch, há miệng định nói gì đó nhưng lại chẳng thể nói ra.
Tôi không chút cảm xúc thu dọn đồ đạc giúp anh ta.
Trì Sính mắt đỏ hoe, lặng lẽ đi theo sau.
Không nói một lời.
Tôi gom cả hành lý và người, rồi thẳng tay đuổi ra khỏi cửa.
“Thẩm Thư Dư, em thật sự tàn nhẫn đến mức này sao?”
Trì Sính giơ tay chặn cửa, mặt đầy vẻ tủi thân và đáng thương.
Tôi bật cười đầy mỉa mai:
“Cậu ấm nhà họ Chu không phải là diễn lâu đến mức nhập tâm, tự coi mình là chó thật rồi chứ?”
Ngay lập tức, sắc mặt Trì Sính trắng bệch đến dọa người.
“Cút đi.”
Cánh cửa đóng sầm lại, triệt để ngăn cách hai thế giới.
Chó con thì đúng là đáng thương thật, nhưng tương lai và mẹ tôi quan trọng hơn.
14
Ngay sau khi Trì Sính rời đi, tôi gửi đoạn ghi âm cho bà Chu.
Chưa đầy vài phút sau, bốn mươi triệu được chuyển vào tài khoản của tôi.
Điểm này thì tôi phải công nhận — nhà họ Chu còn đáng tin hơn cả người cha ruột vô dụng của tôi.
May mắn thay,
bệnh viện bên nước ngoài cũng đã liên hệ xong.
Tôi chỉ muốn mọc cánh mà bay đi ngay lập tức.
Cuối cùng tôi đặt vé máy bay vào một tuần sau.
Nhưng… chuyện bên phía Vương Lỗi Lỗi, vẫn chưa xong đâu.
Bố của Vương Lỗi Lỗi đã liên hệ với tôi, hẹn gặp mặt một lần.
Không ngờ lý do khiến chúng tôi có thể ngồi đối diện nhau… vẫn là vì Vương Lỗi Lỗi.
Tôi bật cười giễu cợt.
Người đàn ông đối diện cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh.
“Phải làm thế nào thì cô mới chịu buông tha cho chị gái mình?”
Chị gái?
“Tôi chỉ có một mẹ, không có chị cũng chẳng có em gì hết.”
Thái độ rõ ràng như vậy, ông ta cũng hiểu ngay tôi đang nói gì.
“Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?
“Mẹ cô bệnh phải không? Đúng là cái hố không đáy đấy, chắc cô đang rất cần tiền đúng không?”
15
Tôi cẩn thận quan sát người đàn ông có vài nét giống tôi này.
Năm xưa, ông ta đã lừa mẹ tôi như thế nào?
Chơi chán rồi phủi tay bỏ đi, ở một khía cạnh nào đó, có lẽ tôi đã thừa hưởng phần lạnh lùng tàn nhẫn đó từ ông ta.
Nếu ba năm trước, ông ta chỉ cần cho mẹ con tôi một cơ hội sống tối thiểu…
Thì mọi chuyện hôm nay có lẽ đã không thành ra hỗn loạn thế này.
Tôi đến gặp ông ta, không phải để mặc cả hay tranh giành lợi ích gì.
Chỉ là… muốn thay mẹ mình nhìn lại lần cuối người đàn ông đã hủy hoại cả đời bà.
Tôi từ chối lời đề nghị của ông ta.
Ông ta tức điên, mắng tôi là kẻ vô tình, máu lạnh.
“Ông chưa từng nuôi tôi một ngày nào, có tư cách gì mà dạy dỗ tôi?
“Hay để tôi nhắc ông nhớ — ông là bố của Vương Lỗi Lỗi đấy.”
Người đàn ông im bặt.
Tôi lấy ra một tờ tiền, đặt lên bàn.
“Bữa này tôi mời.”
Rồi đứng dậy rời đi.
Vừa bước được mấy bước, phía sau vang lên tiếng cốc tách vỡ tan.
Tôi không quay đầu lại.
Vừa bước chân ra khỏi quán cà phê, tôi liền chạm mặt Trì Sính.
Sắc mặt tôi lập tức lạnh xuống.
Tôi đoán được mục đích anh ta đến đây là gì.
Đọc tiếp