Chương 1 - Đằng Sau Chiếc Xe Chống Đạn

Tết năm nay, tôi về quê mà không lái xe.

Một người bạn học cũ mỉa mai:

“Ra trường mười năm rồi mà đến cái xe cũng không mua nổi, học giỏi mà sống chẳng ra gì. Biết sớm thì tôi lái Bentley đến đón cho. Về quê còn đi ghép xe, không thấy mất mặt giùm bạn học cũ à?”

Trong buổi họp lớp, mọi người đều tranh nhau mời rượu người bạn đi Bentley, mặt mày nịnh nọt hỏi có thể hợp tác làm ăn gì không.

Tôi ngồi ở một góc, không ai quan tâm.

Chỉ có người bạn cùng bàn năm xưa an ủi tôi:

“Lục Tuyết Kỳ, cậu đừng tự ti. Tớ tin nếu cậu cố gắng thêm vài năm, không dám nói đến Mercedes hay BMW, nhưng chắc chắn có thể mua được một chiếc Wuling Mini để đi lại.”

Tôi chỉ cười, không nói gì.

Bởi vì tôi vốn chẳng cần tự lái xe.

Xe đưa đón tôi mỗi ngày là xe chống đạn thiết kế riêng, có cả tài xế riêng và vệ sĩ đi cùng.

Tôi lấy gì mà phải tự ti?

1

Tôi cứ tưởng họp lớp là dịp để ôn lại những năm tháng thanh xuân.

Ai ngờ, suốt buổi chỉ toàn là chuyện ai năm nay kiếm được bao nhiêu, ai làm ăn phát đạt, rồi vây quanh Lâm Tuấn Nguyên mà tâng bốc, nịnh nọt.

Lâm Tuấn Nguyên chính là chủ nhân của chiếc Bentley đó.

Tôi thật sự không thích bầu không khí ấy, nên viện cớ có việc ở nhà, định rời đi.

Không ngờ Lâm Tuấn Nguyên – người từng mỉa mai tôi – lập tức đặt ly rượu xuống, giọng điệu đầy châm chọc:

“Học sinh giỏi nhất lớp chúng ta vẫn cao ngạo như xưa nhỉ, coi thường tụi tôi học dở, chẳng muốn chơi cùng.”

Tôi khẽ nhíu mày:

“Tôi không có ý đó.”

“Lục Tuyết Kỳ, hồi đi học cậu đã không hòa đồng rồi, chưa bao giờ chơi với mấy đứa tụi tôi học lực bình thường. Bây giờ khó khăn lắm mới tụ họp được, vậy mà cậu lại bỏ về giữa chừng là sao?”

Lúc đó, một cô bạn trang điểm đậm đứng dậy, liếc tôi một cái.

Tôi nhớ cô ấy tên là Vương Tuyết Lệ, từng là cây văn nghệ của lớp, hồi đó tôi gần như không tiếp xúc gì với cô ấy.

“Haha, chắc mọi người hiểu lầm Tuyết Kỳ rồi.”

Cựu lớp trưởng Mã Hồng Tuấn lúc này cũng đứng dậy, cười cười định xoa dịu bầu không khí.

Tôi còn tưởng anh ta sẽ nói giúp mình, ai ngờ câu tiếp theo lại là:

“Lục Tuyết Kỳ từng là học sinh giỏi nhất lớp, cũng đỗ đại học tốt nhất, nhưng mười năm lăn lộn mà ngay cả cái xe cũng không có. Tôi nghĩ chắc cô ấy ngại, nên không dám ngồi ăn với tụi mình.”

Sau đó anh ta quay sang tôi:

“Lục Tuyết Kỳ, cô yên tâm, dù gì cũng là bạn học cũ, không ai chê cười đâu. Nếu cô có khó khăn gì thì cứ nói, tụi này sẽ giúp một tay.”

“Đúng đó, nói thử xem nào, bị lừa đảo à? Hay là bị sa thải? Không thì sao lại sống khổ vậy?”

“Không thể tin nổi, học giỏi nhất lớp mà giờ đến xe nội địa cũng không mua nổi.”

Lại có hai người nữa phụ họa theo.

Tôi nhìn ra được, khi họ nói những lời đó, trên mặt đều là nụ cười đầy giễu cợt.

Tôi thật sự không hiểu, vì sao mấy người bạn học cũ lại cứ thích thể hiện sự hơn thua trước mặt tôi, càng không hiểu tại sao họ lại trở nên thực dụng đến vậy.

“Xin lỗi, nhà tôi thật sự có việc. Tôi không khó khăn, và cũng không cần các cậu giúp gì cả.”

Bộ mặt giả tạo của họ khiến tôi thấy ghê tởm. Nhưng dù sao cũng từng là bạn học, tôi chẳng buồn tính toán.

“Trời đất, Lục Tuyết Kỳ cậu vẫn như xưa, sĩ diện quá mà khổ sở. Hôm nay cho cậu cơ hội nè uống hết ly rượu này, tôi tặng cậu cái xe Volkswagen đang bỏ không.”

Lâm Tuấn Nguyên chặn trước mặt tôi, vừa nói vừa rót đầy một ly rượu trắng.

“Xin lỗi, tôi không uống rượu, cũng không cần xe của cậu.”

Tôi ghét nhất là bị người khác ép uống rượu.

Trước đây từng có một lãnh đạo trong buổi tiệc, cầm hồ sơ duyệt dự án bắt tôi uống rượu rồi mới chịu ký. Tôi quay đầu bỏ đi ngay.

Kết quả là ngày hôm sau, ông ta bị Ủy ban Kiểm tra kỷ luật đưa đi.

Huống hồ gì, tôi cũng chẳng cần xe của Lâm Tuấn Nguyên, lại càng không thèm để ý.

Thế nên tôi lạnh mặt, từ chối thẳng thừng và chuẩn bị rời khỏi cái nơi khiến tôi thấy ghê tởm này.

“Choang!”

Không ngờ Lâm Tuấn Nguyên lại trực tiếp ném ly rượu xuống đất.

“Hừ, Lục Tuyết Kỳ, lần đầu tiên có người dám không nể mặt tôi đấy.”

Anh ta cười lạnh, đứng chắn ngay trước mặt tôi.