Chương 6 - Đằng Sau Bức Tranh Là Một Người Chết Sống
Quay lại chương 1 :
Trong quá trình phối hợp điều tra, tôi biết được — không phải cảnh sát không muốn giúp tôi, mà do thời điểm đó chưa có hệ thống giám sát phổ biến, không ai nhìn rõ được mặt hung thủ, khiến việc tìm kiếm trở nên vô cùng khó khăn.
Hơn nữa, vì hôm đó tôi báo là bị trộm đột nhập, cảnh sát cần làm thêm thủ tục, lại vô tình chạm trán bảo vệ dưới lầu nên thời gian đến bị chậm trễ.
Tôi cứ luân phiên chạy đi chạy lại giữa nhà và đồn cảnh sát. Ngày tháng mơ hồ trôi qua trong mệt mỏi.
Ngày 22 tháng 12 năm 2012, tôi lại từ đồn cảnh sát bước ra. Người bị bắt vẫn không phải là cô ta.
Cảnh sát Chu khẽ vỗ vai tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt không ánh sao.
“Cảnh sát Chu, nếu thời gian có thể quay ngược lại… hôm đó tôi gọi điện trực tiếp cho chị, nói rằng nhà bên cạnh sắp xảy ra án mạng… chị có lập tức đến hiện trường không?”
Cảnh sát Chu nhìn tôi, gật đầu đầy kiên định.
“Tôi sẽ đi,” cô ấy đáp, “dù cuộc gọi đó là từ ai, dù gọi cho tôi hay bất kỳ sĩ quan nào trong đội, tôi tin rằng tất cả chúng tôi đều sẽ không chút do dự mà lên đường.”
Tôi khẽ cười.
“Trời tối quá…”
Cảnh sát Chu có vẻ không hiểu.
“Giờ mới ba giờ mà, sao lại tối?”
Đêm xuống, tôi ngồi lặng trên ghế, chăm chú nhìn vào bức tranh treo trước mặt.
Bao nhiêu năm qua tôi đã chuyển nhà không biết bao nhiêu lần, vậy mà bức tranh này vẫn luôn đi cùng tôi.
Cảnh sát từng đến nhà tôi rất nhiều lần, nhưng chẳng ai phát hiện ra điều kỳ lạ — bức tranh này vẫn không ngừng thay đổi.
Bình thường, cát trong đồng hồ cát phải chảy xuống. Nhưng trong bức tranh này, cát lại luôn chảy ngược lên trên.
Từng chút, từng chút một — qua năm tháng, lượng cát phía trên ngày càng đầy, gần như sắp tràn.
11 giờ đêm.
Bức tranh bắt đầu rạn nứt, méo mó, rồi bùng nổ, các mảnh vụn rơi lả tả khắp nơi.
Tôi nhìn thấy… chính mình, ở phía bên kia. Khuôn mặt đầy kinh ngạc.
Cô ấy cảnh giác nhìn tôi:
“Cô là ai?”
Tôi mỉm cười:
“Cô đối xử với Tĩnh Hòa tốt như thế, là vì cô biết em ấy là em ruột cùng cha cùng mẹ với mình. Mà tôi… chính là cô — là phiên bản của cô trong tương lai.”
Cô ấy nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Tôi liếc nhìn đồng hồ.
“Sẽ có người muốn giết Tĩnh Hòa. Bây giờ cô phải đi cứu em ấy.”
“Người phụ nữ đó rất khỏe, cô không đánh lại được đâu. Cô cần báo cảnh sát… Không, trước hết cô phải gọi vào số điện thoại mà tôi sắp đọc Nói với họ: nhà bên cạnh sắp xảy ra án mạng.”
“Cô ấy sẽ đến trong vòng mười phút. Nhưng… người phụ nữ kia biết em ấy đang ở nhà, và Tĩnh Hòa đang trốn dưới gầm ghế. Cô phải tìm cách kéo dài thời gian.”
Những giây cuối cùng, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy:
“Làm ơn… hãy cứu em ấy.”
Người trước mặt biến mất, chỉ còn lại một bức tranh sơn dầu yên lặng trên tường.
Tôi toàn thân rã rời, ngồi bệt xuống ghế.
Giây phút này, tôi chẳng thể làm được gì… chỉ biết cầu nguyện cho chính mình của mười năm trước có thể cứu được em gái.
Bất ngờ, mọi vật xung quanh tôi — bàn, giường… bắt đầu phân rã rồi tái tổ hợp.
Một cơn đau nhói quét qua đầu, như thể ký ức đang bị thay đổi, những đoạn ký ức mới chen chúc nhau tràn vào não, khiến tôi đau đến ngất lịm.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Tay lần mò cầm máy.
“Chị ơi!”
Là giọng của em gái tôi.
“Hôm nay mấy anh cảnh sát lại đến tìm chị phải không?”
Ký ức ùa về.
Tôi đã cứu được tương lai của em — nhưng tôi lại không thể thay đổi tương lai của chính mình.
Sau vụ án đó, cảnh sát liên tục hỏi tôi: sao tôi lại biết trước nhà bên sẽ có án mạng? Tôi không thể giải thích được.
Chuyện đó nhanh chóng lan truyền, xã hội bắt đầu chỉ trích, thậm chí có người nghi ngờ tôi chính là hung thủ đứng sau tất cả.
Cảnh sát Chu đã giúp tôi rất nhiều, cố gắng tìm bằng chứng chứng minh tôi vô tội.
Sau này, trong một lần bất cẩn, tôi bị đẩy xuống hồ, đập đầu vào đá, chấn thương cột sống, vĩnh viễn không thể đứng dậy được nữa.
Từ đó, tâm lý tôi cũng dần biến đổi. Những cơn ác mộng lặp đi lặp lại mỗi đêm, ảo giác xuất hiện giữa ban ngày.
Tĩnh Hòa luôn ở bên chăm sóc tôi. Nhưng áp lực cuộc sống ngày một lớn, chi phí điều trị của tôi ngày một tăng, cuối cùng em ấy quyết định nghỉ học để đi làm.
Tôi biết mình đã trở thành gánh nặng cho em gái.
Tôi bắt đầu hoài nghi: quyết định năm xưa liệu có thực sự đúng đắn?
Tôi ngồi lặng trên xe lăn, nửa thân dưới không còn cảm giác. Tôi bật cười chua chát.
“Chị ơi?”
Tôi xoa trán, ngước nhìn chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường.
Ngày 22 tháng 12 năm 2012. 10 giờ 50 phút tối.
Có lẽ…
Tôi vẫn còn cơ hội.