Chương 7 - Đằng Sau Bức Màn Bí Mật
15
Lúc đó, Thẩm Minh Dương và Vương Thục Phân đang “hòa nhập thể xác” vô cùng nhiệt tình.
Cả hai hoàn toàn không để ý cửa đã bị mở.
Ngay khi họ sắp bước vào “cao trào”…
Trần Vĩnh Nghĩa và Lý Hằng Viễn đồng thanh hét lớn:
“Hai người đang làm cái quái gì vậy?!”
Cả hai lập tức đông cứng lại.
Tôi liếc mắt nhìn qua camera.
Thẩm Minh Dương sợ đến mức xìu luôn tại chỗ.
Vương Thục Phân là người phản ứng đầu tiên, bà ta hoảng loạn túm lấy chăn để che cơ thể.
“Các cậu… các cậu sao lại đến đây?!”
Dù đã biết trước chuyện Vương Thục Phân bắt cá nhiều tay,
Nhưng nhìn thấy tận mắt, Lý Hằng Viễn vẫn không chịu nổi.
Cậu ta đỏ hoe mắt, lao tới túm tóc Thẩm Minh Dương, kéo phăng anh ta ra khỏi người Vương Thục Phân.
【Rầm!】
Ngay sau đó là một cú đấm thẳng vào sống mũi Thẩm Minh Dương.
“Á! Mẹ kiếp, mày là ai? Mày có biết xông vào nhà người khác là phạm pháp không?!”
Thẩm Minh Dương vừa ôm mũi chảy máu không ngừng, vừa chưa hiểu nổi chuyện gì xảy ra.
“Tao là ai? Tao là bạn trai của Vương Thục Phân!”
Lý Hằng Viễn cười khẩy, rút điện thoại ra, giơ lên tấm ảnh chụp thân mật của mình với bà ta.
Rồi ném thẳng vào mặt Thẩm Minh Dương.
Anh ta lại hét lên một tiếng vì đau.
Trần Vĩnh Nghĩa cũng tiếp lời:
“Tôi cũng là một trong những bạn trai của cô ta!”
Thẩm Minh Dương quay sang nhìn Vương Thục Phân, ánh mắt không thể tin nổi:
“Bảo bối… họ nói thật à?”
Vương Thục Phân né tránh ánh mắt, lặng lẽ quay mặt đi.
Ngón tay Vương Thục Phân lo lắng xoắn lấy mép chăn:
“Anh ơi, em… em có thể giải thích mà…”
Lúc này,
Thẩm Minh Dương còn có gì mà không hiểu nữa.
Anh ta nghiến răng ken két:
“Vậy tức là… mẹ kiếp, em cắm sừng tôi? Tôi vì em mà— á!!!”
Lý Hằng Viễn không để anh ta nói hết câu.
Cậu ta lao thẳng lên, đè Thẩm Minh Dương ra đất.
Trái đấm, phải đấm, liên hoàn combo không trượt phát nào.
Chưa hết, còn không quên gọi thêm đồng đội:
“Anh em, nhào vô luôn!”
Vương Thục Phân trên giường cuống lên, nhảy dựng cả người:
“Đừng đánh nữa! Các anh đừng đánh nữa mà!
Em biết là các anh đều yêu em,
vậy hay là… bốn chúng ta sống chung luôn có được không?!
Trời đất chứng giám, em chắc chắn **không phải người phụ nữ duy nhất trên thế giới này yêu ba người đàn ông cùng lúc đâu mà~”
Khi nói những lời đó,
mặt bà ta… còn tỏ vẻ đắc ý nữa chứ?!
16
“Đồ chết tiệt! Mấy người đang làm cái gì vậy?!”
Giọng hét chói tai vang lên từ cửa ra vào.
Mẹ chồng tôi xuất hiện.
Trên tay còn xách theo túi nhựa đựng cá sống vừa mua từ chợ, đuôi cá vẫn đang quẫy đạp bên trong.
Có vẻ là chuẩn bị mang đến cho mẹ của đứa cháu nội tương lai.
Khi bà nhìn rõ toàn cảnh trong phòng…
Tạch! Con cá rơi bịch xuống đất.
Nhảy nhót loạn xạ trên sàn gỗ.
“Mỹ Linh… sao… sao bà cũng ở đây…?!”
Đến lúc nhìn thấy mẹ chồng, Vương Thục Phân mới thật sự hoảng loạn.
Tôi ở bên cạnh cố tình thổi gió thêm dầu vào lửa:
“Quá đỉnh luôn ạ! Bạn thân biến thành mẹ chồng!
Chắc chắn sẽ là gia đình đậm tình thân nhất năm rồi!”
Hai chàng trai trẻ thừa cơ rút lui.
Trần Vĩnh Nghĩa trước khi đi không quên giáng một cú đá thẳng vào giữa hai chân của Thẩm Minh Dương.
Nhưng lúc này, mẹ chồng tôi đã chẳng còn để ý đến con trai mình nữa.
Bà trừng mắt nhìn “bạn thân” đang run rẩy trên giường.
“Vương! Thục! Phân!”
Ba chữ đó như được nén chặt từ kẽ răng, từng chữ đều chất đầy phẫn nộ.
Gương mặt đầy nếp nhăn của bà giận đến mức run bần bật.
“Tôi coi bà là chị em, vậy mà bà dám lên giường với con trai tôi?!
Để xem hôm nay tôi không xé nát cái mặt già của bà ra mới lạ!”
Vừa dứt lời, bà nhào tới xông thẳng vào Vương Thục Phân.
Phòng livestream nổ tung:
【Đù má! Drama của năm! Cho xin định vị với! Tôi mang bắp rang đến ngay đây!】
【Vậy là vợ cả dẫn theo hai người yêu của tiểu tam đi bắt gian?
Mà tiểu tam lại là bạn thân của mẹ chồng?
Trời ơi, não tôi không đủ dùng cho mớ quan hệ này luôn á!】
【Cái này giống khu tôi nè Đang chạy tới đây!
Chờ tôi check hiện trường cái đã!】
Tôi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên trước cửa đã tụ tập một đống hàng xóm mắt sáng như đèn pha.
Tôi vẫy tay với họ.
Lập tức, cả đám phấn khích ùa vào như ong vỡ tổ.
Mỗi người một cái điện thoại, thi nhau quay video.
Dưới gầm giường, Thẩm Minh Dương nằm bẹp dưới đất, rên rỉ vì đau.
Trên giường, hai “người chị em tốt” đang giằng co đánh nhau loạn xạ.
Quá… quá… quá là mãn nhãn rồi!
Đúng lúc đó —
“Cứu tôi với! Con tôi… con tôi…”
Vương Thục Phân ôm bụng gào khóc thảm thiết.
Trên ga trải giường loang lổ một mảng máu đỏ rực, chói mắt.
“Mẹ! Đừng đánh nữa! Sắp có chuyện rồi!”
Thẩm Minh Dương nhịn đau, lăn lộn bò đến ôm lấy chân mẹ mình.
Mẹ chồng tôi lúc này mới chịu dừng tay.
Nhưng vẫn chưa hả giận, nhổ một bãi nước bọt vào Vương Thục Phân:
“Đáng đời! Đây là báo ứng!”