Chương 11 - Đằng Sau Ánh Sáng
Ông nhìn tôi, mỉm cười.
“Tô Vãn, cô giỏi thật đấy.”
“Vương tổng quá khen rồi.”
“Không phải khen, là thật lòng.” – ông nâng chén trà – “Ba năm trước cô đến gặp tôi, tôi đã nhìn ra cô là người có năng lực.”
“Cảm ơn Vương tổng.”
“Được, tuần sau ký hợp đồng.” – ông ngừng lại – “Nhưng tôi có một điều kiện.”
“Ngài nói.”
“Về sau, công việc phải do chính cô phụ trách.”
“Không vấn đề gì.”
“Vậy thì quyết định thế nhé.”
Chúng tôi cụng ly.
“À đúng rồi,” – ông đặt ly xuống – “Công ty cũ của cô nói gì không?”
“Không nói gì cả.”
“Cứ thế mà để cô đi?”
“Họ không còn lựa chọn nào khác.”
Ông bật cười:
“Tô Vãn, cô còn lợi hại hơn tôi tưởng.”
“Vương tổng quá lời rồi.”
Ăn xong, tôi về nhà.
Trong điện thoại có hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Của Trần Hạo, mẹ chồng, ba chồng, Chu Mẫn.
Còn có vài tin nhắn WeChat:
Trần Hạo: “Tô Vãn, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, đừng bốc đồng.”
Mẹ chồng: “Tô Vãn, cô điên rồi sao?”
Ba chồng: “Tô Vãn, làm vậy là muốn phá hủy cả cái nhà này sao?”
Chu Mẫn: “Tô Vãn, cứ đợi đấy, tôi sẽ khiến cô hối hận!”
Tôi xem từng tin một, không trả lời.
Sau đó, tôi chuyển tất cả họ sang chế độ “im lặng”.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đang lặn.
Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn đường chân trời của thành phố.
Năm năm.
Tôi đã sống ở thành phố này được năm năm.
Từ một cô gái mới ra trường, thành trưởng nhóm kinh doanh.
Từ đi thuê trọ một mình, đến kết hôn vào nhà họ Trần.
Tôi từng nghĩ mình đã tìm được chốn về.
Nhưng tôi sai rồi.
Thế giới này, không ai là chốn về của ai cả.
Chốn về duy nhất, chỉ có thể là chính mình.
Điện thoại reo.
Là Lâm Vi.
“Cô Tô, thứ Hai tới nhớ đến công ty nhé, văn phòng đã sẵn sàng rồi.”
“Vâng, cảm ơn chị Lâm.”
“Không có gì.” – cô ấy dừng một chút – “À, Tổng giám đốc của Thịnh Thế bảo tôi nhắn rằng, chào mừng cô gia nhập.”
“Thay tôi cảm ơn Tổng giám đốc.”
Tôi cúp máy.
Hít sâu một hơi.
Khởi đầu mới.
Ba ngày sau, tôi nhận được giấy ly hôn.
Trần Hạo gửi đến.
“Tô Vãn, nếu em đã quyết, anh đồng ý ly hôn.”
Tôi nhìn dòng chữ ấy, chẳng có cảm xúc gì.
Tôi ký tên, scan lại gửi cho anh ta.
“Nhận được rồi. Ngày mai đi cục dân chính?”
“Được.”
Hôm sau, chúng tôi gặp nhau trước cục dân chính.
Sắc mặt Trần Hạo rất khó coi.
“Tô Vãn, em chắc chắn rồi chứ?”
“Chắc chắn.”
“Chúng ta… không thể quay lại sao?”
Tôi nhìn anh ta.
“Trần Hạo, chúng ta chưa từng có ‘quá khứ’.”
Anh ta sững người.
“Anh cưới em, vì em là một cô gái tốt. Em lấy anh, vì anh là một người đàn ông tốt.”
“Nhưng đó không phải tình yêu.” – tôi mỉm cười – “Chỉ là phù hợp.”
“Giờ thì không còn phù hợp nữa.”
Anh ta im lặng rất lâu.
“Tô Vãn, xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi.” – tôi đẩy cửa – “Đi thôi, ký giấy.”
Hai mươi phút sau, chúng tôi bước ra khỏi cục dân chính.
Mỗi người cầm một cuốn sổ xanh trên tay.
“Tô Vãn.” – Trần Hạo gọi tôi.
Tôi quay đầu lại.
“Về sau em định sao?”
“Làm việc, sống đời mình.” – tôi mỉm cười – “Như trước giờ vẫn vậy.”
“Anh…” – anh ta ngập ngừng – “Anh chúc em hạnh phúc.”
“Cảm ơn. Anh cũng vậy.”
Tôi quay người bước đi.
Lần này, thực sự là vĩnh biệt.
11.
Ngày đầu tiên vào làm ở Thịnh Thế, tôi đã cảm nhận được sự khác biệt.
Văn phòng rộng rãi sáng sủa, đồng nghiệp nhiệt tình thân thiện, và – quan trọng nhất – là sự tôn trọng.
“Giám đốc Tô, đây là văn phòng của chị.” – Trợ lý Tiểu Lâm dẫn tôi bước vào một phòng làm việc riêng.
Ngoài cửa sổ là đường chân trời toàn thành phố.
“Cảm ơn.”
“Giám đốc Tô, Vương tổng nói ba giờ chiều sẽ họp với chị, thảo luận về dự án của Đỉnh Thịnh.”
“Được.”
Tôi ngồi xuống, nhìn quanh một lượt.
Bàn làm việc mới tinh, ghế ngồi thoải mái, còn có một chậu cây xanh.
Tôi khẽ cười.
Đây chính là khởi đầu mới.
Ba giờ chiều, tôi đúng giờ đến phòng họp.
Vương tổng đã có mặt.
“Giám đốc Tô, mời ngồi.”
Tôi ngồi xuống.
“Hợp đồng của Đỉnh Thịnh, hôm nay ký được không?”
“Được.”
“Vậy thì ký thôi.” – ông đẩy hợp đồng tới – “Cô xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký nhé.”
Tôi đọc kỹ.
Đơn hàng 12 triệu, kỳ hạn một năm, quyền đại lý độc quyền.
Không có vấn đề gì.
Tôi ký tên.
“Giám đốc Tô, chào mừng cô gia nhập Thịnh Thế.” – Vương tổng mỉm cười bắt tay tôi.
“Cảm ơn Vương tổng.”
“Từ giờ, toàn bộ dự án của Đỉnh Thịnh giao cho cô toàn quyền phụ trách. Cần gì cứ nói với tôi.”
“Vâng.”
Ra khỏi phòng họp, tôi thấy có tin nhắn mới.
Là cô lễ tân ở công ty cũ gửi đến:
“Chị Tô, chị thật sự nghỉ việc rồi à?”
“Ừ.”
“Chị Tô, công ty giờ loạn lắm. Hợp đồng với Đỉnh Thịnh mất rồi, Chu tổng bị giáng chức, Trần tổng tức đến nhập viện.”
Tôi nhìn mà không trả lời.
Lại thêm một tin nữa:
“Chị Tô, chị giỏi thật đấy.”
Tôi khẽ cười, gõ: “Cảm ơn. Em cũng cố gắng nhé.”
Đặt điện thoại xuống, tôi bước đến trước cửa sổ.