Chương 11 - Đàn ông mới hay thay đổi
Đó là bó hoa hồng trắng mà tôi thích nhất, độ khoảng chừng 99 bông, đây là thứ mà sau khi kết hôn tôi chưa từng nhận được.
Tôi vẫn nhớ rõ mồn một ngày lễ tình nhân đầu tiên sau khi cưới, anh ta mời tôi đi xem phim.
Tôi nhìn những cô gái khác ai cũng cầm trên tay bó hoa hồng, rồi hỏi anh ta: “Còn hoa của em đâu?”
Anh ta lại cười đùa: “Đã là vợ chồng rồi còn mua thứ đó làm gì, lãng phí quá. Chẳng bao lâu nữa mình sẽ có con, phải học cách tiết kiệm chứ.”
Lúc đó, trong lòng tôi không phải là không giận.
Nhưng để giữ bầu không khí vui vẻ, tôi cũng nén lại.
Giờ đây, khi nhìn bó hoa hồng trong tay anh ta, tôi chỉ cảm thấy mỉa mai.
Hóa ra, anh ta không phải không biết điều gì có thể khiến tôi vui, chỉ là khi đó anh ta không muốn làm mà thôi.
Anh ta đưa bó hoa ra trước mặt tôi, khuôn mặt vẫn là nụ cười cợt nhả quen thuộc: "Ôi trời, em vẫn còn giận à? Tính khí của em cũng lớn quá rồi đấy”
"Người ngoại tình cũng không phải là anh, có cần thiết phải ly hôn không?”
“Em đâu phải không biết trong lòng anh chỉ có em thôi, không có em anh sống không nổi đâu. Em thật sự nỡ ly hôn với anh sao?”
Anh ta cố nhét bó hoa vào tay tôi, hương thơm nồng nàn khiến tôi muốn nôn.
Tôi không nhận bó hoa, để mặc chúng rơi xuống đất.
Khuôn mặt Tần Vũ tối sầm lại, nhưng anh ta nhanh chóng cúi xuống nhặt bó hoa lên, định đưa cho tôi lần nữa:
"Anh đánh em là anh sai, nhưng em cũng đánh anh rồi, đúng không?”
"Em đánh anh còn nặng hơn, anh đã hết giận rồi, sao em vẫn còn giận?”
"Vả lại cũng đâu phải anh vô cớ nổi giận, đúng không?”
“Hôm đó anh nổi giận vì em quá bướng bỉnh. Nói về chuyện của Lưu Nhạc, anh nịnh bợ Lưu Nhạc, nịnh bợ bồ Lưu nhạc là vì ai, còn không phải vì cái nhà này sao? Anh có thể chịu thiệt, sao em không thể chịu đựng? Em đã làm vợ người ta rồi, sao không thể vì anh mà chịu một chút ấm ức chứ?”
Lời của anh ta khiến tôi kinh tởm đến tận cùng.
Những giá trị quan mục nát này của anh ta, trước đây tôi chỉ đoán thôi đã thấy ghê tởm rồi.
Giờ đây, anh ta còn tự tin mang ra trước mặt tôi để khoe công.
Tôi không thể chịu đựng nổi nữa, quát: “Cút!”
Có lẽ Tần Vũ cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, sắc mặt anh ta lại trở nên khó coi: “Em hơi quá rồi đấy!”
Câu nói này ngầm ám chỉ “đừng có cho mặt mũi mà không cần.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, tựa như dùng hết sức mình để quát: “Cút!”
Đồng nghiệp trong cả công ty đều quay lại nhìn chúng tôi.
Tần Vũ biến sắc: “Em đừng hối hận.”
Tôi nói: “Ngày mai đến cục dân chính ly hôn, ai không đi là cháu nội!”
Ngày hôm sau, tôi đến Cục Dân Chính chờ hắn tới ly hôn.
Nhưng lại nhận được cuộc gọi từ mẹ tôi, nói rằng Tần Vũ đã nhân lúc mẹ tôi đưa con tôi xuống sân đã bắt đứa nhỏ đi.
Tôi còn chưa kịp gọi cho Tần Vũ thì anh ta đã gửi cho tôi một đoạn video.
Trong video, Tần Vũ đang đánh vào mông đứa nhỏ, đứa nhỏ oa oa khóc thét.
Tần Vũ vừa đánh vừa mắng: “Cho mày không biết điều, cái gì cũng đòi ăn, không dạy mày một bài học mày sẽ không biết thế nào là quy củ.”
Tôi vừa giận vừa hoảng loạn, không thể ngờ tên khốn Tần Vũ đó lại dùng con để uy hiếp tôi.
Tiếng khóc của con làm trái tim tôi tan nát.
Tôi gọi điện cho Tần Vũ, chất vấn anh ta đã làm gì với con.
Nhưng Tần Vũ lại thản nhiên trả lời: “Em không phải muốn ly hôn sao? Ly hôn cũng được thôi, nhưng con sẽ thuộc về anh.”
“Không phải tôi nói chứ, con bị cô nuông chiều đến hư rồi. Ly hôn xong, tôi nhất định phải dạy dỗ lại cho tử tế.”
Anh ta nhấn mạnh từ “dạy dỗ.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu rõ ý định của Tần Vũ.
Anh ta đang dùng con để ép buộc tôi không được ly hôn.