Chương 2 - Đám Cưới Đầy Ngạc Nhiên

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Tô Vãn, em làm đủ chưa? Muốn trách thì trách em lúc đầu nói không rõ! Em chỉ nói ‘ngũ kim’, ai biết em muốn vàng? Chính em sai còn dám nổi giận làm loạn, em không thấy mất mặt à?!”

Cơn tức bốc thẳng lên đầu, tôi giận đến run người, mạnh tay đẩy anh ta một cái.

“Giang Thần, đầu anh là cái bô hả? Bất cứ người nào có đầu óc bình thường đều biết ‘ngũ kim’ trong cưới hỏi nghĩa là vàng bạc trang sức! Anh đang ở đây chơi chữ với tôi à?!”

Giang Thần loạng choạng, suýt thì ngã.

Đường Ninh nhân cơ hội ôm lấy cánh tay anh ta, cố tình kéo tay áo lên, khiêu khích nhìn tôi.

Một tia sáng lấp lánh lóe lên.

Cô ta đang đeo một chiếc vòng vàng trông khá nặng tay.

Tôi trợn mắt, chỉ vào cổ tay cô ta:

“Cái vòng đó, ở đâu ra?”

Đường Ninh đắc ý lắc lư cổ tay.

“Ơ~ cái này à, là anh trai tặng sinh nhật em đó~ Anh ấy mang tận năm món trang sức vàng đi nấu chảy mới đúc ra được cái vòng này đấy! Hẳn trăm gram đó nha~ Đeo nặng tay cực luôn~ Trên còn khắc tên em với anh ấy, là chiếc vòng độc nhất vô nhị trên thế giới luôn á.”

Nói rồi cô ta còn làm bộ áy náy, đổi giọng đầy “ân hận”:

“Có điều sau này em mới biết, hóa ra đó là bộ ‘ngũ kim’ của chị dâu. Để bù đắp cho chị, em nghĩ cả đêm mới nảy ra ý tưởng đi mua bộ ‘ngũ kim’ ở tiệm vật liệu cho chị đó, em thông minh ghê không?!”

Đường Ninh nghiêng đầu, ra vẻ chờ khen ngợi, ánh mắt đầy tự mãn.

Giang Thần nhìn chỗ khác, ánh mắt lảng tránh.

“Ninh Ninh vẫn luôn muốn có một cái vòng vàng, nên anh lấy ‘ngũ kim’ của em làm cho nó, cứ coi như chị dâu tặng em chồng món quà ra mắt sớm một chút thôi mà, sau này cưới xong cũng là người một nhà, của em chẳng phải cũng là của nó à?”

Tôi nghẹn họng, lời phản bác đến miệng mà không sao nói ra nổi.

Cuối cùng, tôi nhìn anh ta, khẽ cười lắc đầu.

“Giang Thần, có vẻ như hôm nay tôi mới thật sự hiểu con người anh.”

Tôi dừng lại một giây, rồi nói thêm:

“Nhưng cũng may, hôm nay tôi đã nhìn rõ rồi.”

Ba tôi cũng không nhịn được nữa, lạnh mặt nói với nhà Giang Thần:

“Các người từ xa đến, nếu muốn thì ở lại ăn bữa cơm, xem như tôi làm tròn nghĩa chủ nhà. Còn nếu không muốn thì mời về cho, chuyện đính hôn đến đây là hết. Nhà chúng tôi, không dám trèo cao!”

Nói đến cuối, giọng ba tôi rõ ràng đã nặng hơn, đủ thấy ông cũng đã phẫn nộ đến cực điểm.

3

Đường Ninh đứng bên cạnh, lầm bầm:

“Hứ, không có vàng là không chịu đính hôn, vậy mà còn nói không phải bán con gái? Anh ơi, may mà anh chưa cưới cô ta thật, không thì sau này chắc cả nhà anh bị họ hút máu đến cạn!”

Nghe đến đó, sắc mặt ba tôi tối sầm lại.

Ông nghiến răng, nhìn thẳng vào ba mẹ Giang Thần:

“Lúc bàn chuyện kết thân, nhà tôi có đòi hỏi gì quá đáng đâu? Chỉ nói là mua một bộ ‘ngũ kim’, mong lấy cái điềm tốt ‘tình sâu hơn vàng’. Sao qua miệng các người lại thành ‘bán con gái’ rồi?”

Ba Giang lúng túng, định mở miệng hòa giải.

“Hừ!” – Mẹ Giang lại cướp lời, bật ra tiếng cười khẩy – “Cưới xin là nhất định phải mua vàng sao? ‘Tình sâu hơn vàng’ á? Nói còn hay hơn hát! Giờ vàng đắt như vậy, các người cứ cố ý chọn lúc này, tưởng chúng tôi không biết đang toan tính cái gì à?”

“Nếu quý trọng ý nghĩa thì sao không dùng đồng cho rồi? Còn tượng trưng cho ‘đồng tâm kết duyên’ nữa đó!”

Đường Ninh vỗ tay tán thưởng: “Cô nói đúng lắm! Theo con thấy, dùng đá cũng được nha, vừa rẻ vừa cứng, còn tượng trưng cho ‘vững như bàn thạch’ nữa!”

Sắc mặt ba tôi xanh mét vì tức.

Tôi bước lên, chắn trước mặt ông.

“Nếu theo cái logic của mấy người, vậy sau này Giang Thần lấy vợ cũng khỏi cần người thật, mua con búp bê silicon về là được rồi, tượng trưng cho ‘gắn bó như keo’!”

“Hoặc tốt nhất, cưới một người đã chết luôn đi, mới đúng nghĩa ‘sống chết có nhau’!”

“Còn của hồi môn nhà gái thì khỏi cần vàng thật, lấy giấy bồi làm là được, tượng trưng cho ‘tình dài hơn giấy’, lãng mạn biết bao!”

Ánh mắt tôi quét thẳng về phía ba mẹ Giang:

“Còn đến ngày cưới, hai người cũng không cần đích thân đến nữa đâu, dắt hai con heo đứng ở cổng là được. Thế mới gọi là ‘trư liên bích hợp’!”

“Cô! Cô…”

Mẹ Giang tức đến mức mặt đỏ rồi chuyển sang tím, chỉ tay vào tôi run rẩy, nửa câu cũng không nói nên lời.

Giang Thần vội vã đỡ mẹ, ánh mắt nhìn tôi đã đầy phẫn nộ:

“Tô Vãn, em nhất định phải cay nghiệt vậy sao? Như cái đứa đàn bà chua ngoa, khiến ai cũng khó xử?”

“Chát!”

Tôi tát cho anh ta một cái như trời giáng.

“Cho anh mặt mũi quá rồi phải không? Cút! Còn lảm nhảm nữa tôi lấy chổi đuổi thẳng cả nhà anh ra ngoài!”

Giang Thần nghiêng đầu, lưỡi chống vào bên má bị đau, ánh mắt trở nên sắc bén hơn hẳn.

“Cô dám đánh anh tôi, con tiện nhân, tôi đánh chết cô!”

Đường Ninh gào lên, định xông tới đánh tôi.

Tôi nghiêng người né sang một bên, xoay người, vung tay tát lại cô ta một cái rõ mạnh.

“Cái tát này là quà đáp lễ cho cái trò khốn nạn mà cô bày ra đấy!”

Đường Ninh ôm mặt, nước mắt lưng tròng, quay sang Giang Thần cầu cứu:

“Anh ơi, cô ta bắt nạt em! Mau dạy dỗ cô ta giùm em!”

Giang Thần ôm chặt lấy cô ta, giọng lạnh băng:

“Xin lỗi!”

Tôi đảo mắt, chẳng buồn đôi co nữa, khoác tay ba mẹ rời khỏi phòng tiệc.

Không hề để ý đến ánh mắt đầy thù hận lóe lên phía sau lưng.

Vừa ra đến cửa, tôi quay sang nhìn ba mẹ, cười xin lỗi:

“Cũng tại con nhìn người không rõ, khiến ba mẹ hôm nay phải mất mặt.”

Ba tôi vỗ nhẹ lên vai tôi:

“Đời người dài lắm, ai mà chẳng vấp vài lần. Qua được là tốt rồi.”

Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, dịu dàng vuốt tóc:

“Con nhìn người đúng là còn non lắm. Nhưng không sao, mẹ đã nhắm cho con một người mới rồi. Người ta là thanh niên xuất sắc, mẹ đã gọi điện, chút nữa sẽ đến. Nhân hôm nay, gặp nhau luôn một thể.”

Bà vừa nói, vừa cố ý liếc mắt sang nhà Giang Thần, giọng cũng nâng cao mấy phần:

“Người ta nói rất đúng: con gái có phúc thì không bước vào cửa nhà vô phúc! Con gái mẹ – Vãn Vãn – không thiếu đàn ông tốt xếp hàng muốn cưới đâu!”

Mẹ Giang nghe vậy, trừng mắt nhìn Giang Thần đầy oán trách.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)