Chương 2 - Đám Cưới Của Kẻ Phản Bội
Mà tôi — người góp công lớn nhất — lại bị đá đi chỉ vì lý do “vừa chia tay, xui xẻo”.
Tôi chụp lại tin hệ thống lạnh lùng ấy, và cả cái tin nhắn trắng trợn đảo trắng thay đen của Tuyên Hồng.
Rồi tôi ném điện thoại qua một bên, chui đầu vào chăn, chẳng nói một lời.
2
Tin nhắn thoại của Lê Mạn vẫn liên tục hiện lên, thậm chí còn tức giận hơn cả tôi.
“Cái này tớ nuốt không trôi! Cẩm Vãn, chẳng lẽ cậu định cho qua vậy à?”
“Cô ta chẳng phải đang lợi dụng việc cậu vừa chia tay, tâm trạng sa sút để bắt nạt sao?!”
“Cậu vì cô ta mà bỏ ra bao nhiêu công sức, cô ta không biết ơn thì thôi lại còn quay ra giẫm lên cậu một cú!”
“Cậu phải hỏi cho ra lẽ! Không thể để cô ta yên tâm thoải mái mà làm lễ cưới được!”
Tôi đưa tay ra khỏi chăn, mò lấy điện thoại, tựa vào đầu giường.
Cảm xúc sau cú sốc ban đầu và sự đau đớn sắc lẹm đã dần lắng xuống, chỉ còn lại một lớp lạnh lẽo tê dại xuyên tận xương tủy.
Tôi bình tĩnh nhắn lại cho Lê Mạn:
“Cô ta đá tớ ra, chính là không muốn cho tớ cơ hội chất vấn.”
“Giờ mà gọi cho cô ta, thì chỉ nhận lại một đống mấy lời giả nhân giả nghĩa kiểu ‘vì muốn tốt cho cậu’.”
“Chạy tới mà cãi nhau, chẳng khác nào biến mình thành trò cười, còn đúng ý cô ta.”
Lê Mạn vẫn không cam tâm: “Thế giờ phải làm sao? Để cô ta đắc ý như vậy à? Nghĩ tới thôi là tớ muốn nổ tung rồi!”
Tôi nhìn ánh đèn mờ mờ trên trần nhà, khẽ nhếch môi:
“Lê Mạn, tất nhiên là không thể cho qua dễ dàng.”
Lê Mạn lập tức hỏi: “Cậu định làm gì? Mau nói đi, tớ giúp cậu!”
Tôi không trả lời nữa.
Tôi không chất vấn Tuyên Hồng, cũng không khóc lóc trước mặt chồng cô ta – Lục Chiêu.
Tôi chỉ lặng lẽ mở máy tính, tìm đến thư mục mà tôi lập riêng cho lễ cưới của cô ta.
Trong đó dày đặc là công sức nửa năm qua của tôi.
Kế hoạch tổ chức, ekip quay chụp, váy cưới cổ trang, đoàn xe cổ, khách sạn tổ chức… Hơn chục nhà cung cấp dịch vụ, hợp đồng đủ cả.
Mỗi một bản hợp đồng, người đứng tên liên hệ đều là tôi. Số điện thoại cũng là của tôi.
Và mỗi một bản hợp đồng đều ghi rõ ràng: ngày thanh toán nốt phần còn lại là ngày trước lễ cưới, chính là hôm nay.
Tôi đã ứng trước hơn ba trăm ba mươi tám ngàn tệ, còn lại hơn sáu trăm ngàn tệ, trên hợp đồng ghi rõ sẽ do bên cô dâu chú rể thanh toán tại chỗ.
Tôi chụp lại từng trang hợp đồng ghi rõ người liên hệ và điều khoản thanh toán – trang quan trọng nhất.
Sau đó, tôi mở nhóm WeChat tên “Bạn cũ Kinh Hoa”.
Đây là nhóm bạn thân và bạn bè lâu năm của chúng tôi, có hơn một trăm người trong đó.
Điều quan trọng hơn – Lục Chiêu, bố mẹ anh ta, cùng một loạt họ hàng cũng đều có mặt.
Tôi gửi từng tấm ảnh chụp hợp đồng, từng tấm một, không vội vàng cũng chẳng dồn dập.
Và cuối cùng, tôi viết một đoạn văn cực kỳ bình tĩnh:
“Chào mọi người, làm phiền một chút. Dưới đây là toàn bộ hợp đồng dịch vụ cho lễ cưới ngày mai của Tuyên Hồng và Lục Chiêu, do tôi phụ trách liên hệ và hỗ trợ từ đầu.”
“Cho đến hiện tại tôi đã ứng trước tổng cộng 338.888 tệ, và tất cả các nhà cung cấp đều ghi rõ: hạn thanh toán phần còn lại là trước 22h tối nay.”
“Vừa rồi tôi nhận được thông báo từ cô dâu rằng tôi không còn phụ trách nữa. Mong người phụ trách mới nhanh chóng liên hệ các bên để không ảnh hưởng đến tiến trình lễ cưới ngày mai.”
“@Tuyên Hồng @Lục Chiêu – chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc.”
Gửi xong, tôi tắt thông báo nhóm.
Một năm trước, Tuyên Hồng đã khóc nói với tôi, ước mơ lớn nhất đời cô ta là có một lễ cưới cổ phong hoành tráng gây chấn động cả thành phố.
Cô ta bảo nhà họ Lục tuy giàu, nhưng ba mẹ chồng lại thấy kiểu tổ chức đó quá phô trương, không đồng ý hỗ trợ hết mức.
Chính tôi, vì thương cô bạn thân này, đã ôm hết tất cả mọi chuyện vào người.
Tôi từng nói: “Tiền bạc và quan hệ, để tớ lo. Cậu chỉ cần làm cô dâu đẹp nhất là được.”
Bây giờ, cô ta sắp được làm cô dâu đẹp nhất rồi.
Còn tôi, lại trở thành “đồ xui xẻo” trong mắt cô ta.
Lê Mạn nhắn lại gần như ngay lập tức: “Cẩm Vãn! Cậu gửi vào nhóm rồi à? Đỉnh quá trời!”
“Tớ thấy rồi! Nhóm nổ tung luôn! Mặt mẹ chồng cô ta chắc giờ tái mét!”