Chương 4 - Đám Cưới Anh Trai Cũ
Chính vì biết bản thân quá tàn nhẫn, tôi luôn nghĩ chắc chắn Tần Dật hận tôi thấu xương.
Nhưng anh lại nói không trách tôi, còn tự nhận mọi lỗi về mình…
Trên đời này sao lại có người “ngốc” như vậy?
Tôi nhìn nghiêng khuôn mặt Tần Dật đầy cảm xúc hỗn loạn, bất chợt nhớ đến lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
9
Học kỳ hai năm nhất đại học, tôi bỗng mê mẩn tiểu thuyết trinh thám – phá án, mỗi lúc rảnh lại chạy tới thư viện tìm sách.
Một hôm, tôi đang đọc dở một vụ án có nhân vật nam chính là một chàng trai ấm áp như gió xuân.
Tôi cực kỳ thích cậu ta.
Tình tiết truyện đang rất hay thì bất ngờ bị tác giả “xả dao”.
Chàng trai kia lại trở thành nạn nhân cuối cùng trong vụ án giết người hàng loạt.
Tôi đau lòng đến nỗi nước mắt rơi không ngừng.
Ngay lúc tôi đang khóc đến tơi tả, một tờ khăn giấy được đưa tới trước mặt.
“Bạn không sao chứ?”
Tôi bị giọng nam dịu dàng ấy cuốn hút.
Ngẩng đầu lên, tôi như thấy nhân vật trong truyện bước ra từ trang giấy, đang ngồi đối diện mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Dật, hình ảnh chàng trai trong truyện lập tức có gương mặt.
Chắc chắn là như vậy – người đó chính là Tần Dật.
Gầy gò, thư sinh, làn da trắng trẻo, ánh mắt trong trẻo, nụ cười dịu dàng như nắng sớm.
Tôi cứ thế nhìn anh ta chằm chằm, đến mức không biết nước mắt mình ngừng từ lúc nào.
Đến khi Tần Dật bị tôi nhìn đến đỏ bừng mặt vành tai.
Chúng tôi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Sau đó là hơn ba năm tình yêu sinh viên ngọt ngào, và anh đúng như ấn tượng ban đầu – dịu dàng như thiên thần.
Tôi đối xử với anh như vậy, vậy mà anh vẫn xin lỗi tôi, vẫn tin tôi còn yêu anh…
Tôi quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Lần này không phải vì không muốn nhìn anh, mà là không dám nhìn nữa.
Tôi sợ chỉ cần liếc thêm một cái, áy náy trong lòng sẽ hóa thành nước mắt tuôn rơi.
“Bé cưng…”
“Đừng nói gì cả. Để em yên tĩnh một lát.”
Tần Dật không lên tiếng nữa.
Vài phút sau, trong xe vang lên ca khúc 《Có chút ngọt ngào của Uông Tô Lỗ.
Đây là bản song ca ngọt ngào mà mỗi lần chúng tôi đi karaoke đều sẽ hát cùng nhau.
Giai điệu dạo đầu vừa vang lên, tôi đã thấy sống mũi cay cay.
Tôi quay đầu, giọng mũi nặng nề: “Anh cố ý đúng không…”
Cố tình khiến tôi càng thêm áy náy.
Tần Dật đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt ửng đỏ của tôi.
“Bé cưng, em xem, chúng ta có biết bao kỷ niệm đẹp như vậy, không nên không còn đường quay lại.”
Tôi mím môi, lần này không bác bỏ.
Ca khúc 《Có chút ngọt ngào》 cứ thế vang lên cho đến khi kết thúc.
Xe dừng lại bên đường.
Tần Dật nhìn vào gương chiếu hậu, nói với Diêu Mạn Ninh vẫn im lặng ngồi ở ghế sau:
“Cô Diêu, chẳng phải cô nói đi du lịch sao? Đối diện có một công ty lữ hành đấy.”
“Tôi… được thôi.”
Thấy tôi nhìn mình, Diêu Mạn Ninh liền giải thích:
“Tôi không biết anh ta định cướp dâu, tôi không phải đồng phạm.”
“Cô có cần tôi báo cảnh sát giúp không?”
Chưa kịp tôi trả lời, cô ta đã mỉm cười nói:
“Chắc là… không cần tôi nhiều chuyện đâu.”
10
Sau khi Diêu Mạn Ninh xuống xe, cô ấy kéo vali đi thẳng vào công ty du lịch đối diện.
Tôi hơi bất ngờ: “Cô ta thật sự đến đây để du lịch à?”
“Ừ, cô ấy nói muốn tham quan cổ thành Tấn Thành.”
Tần Dật vừa nói vừa khởi động xe lần nữa.
Tôi quay đầu nhìn anh ta, nghi ngờ hỏi: “Anh với cô ta thật sự chỉ là bạn bè bình thường?”
Tần Dật thoáng lúng túng, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh: “Cô ấy là đối tượng xem mắt do mẹ anh sắp xếp.”
Vừa dứt câu, anh ta vội vàng bổ sung: “Nhưng em yên tâm, bé cưng, lần đầu gặp anh đã nói rõ ràng rồi.”
“Anh có bạn gái, anh chỉ yêu một mình bạn gái anh, với cô ấy không thể nào.”
Tôi lạnh mặt, hờ hững “ờ” một tiếng.
“Bé cưng, em nói gì đi chứ, anh thật sự không có gì với cô ấy cả.”
Tần Dật buông một tay khỏi vô lăng, định đưa tay nắm lấy tay tôi.
Tôi hất ra ngay lập tức.
“Hừ, anh muốn tôi nói gì?”
“Cô ấy là người mẹ anh chọn cho anh xem mắt, chắc chắn môn đăng hộ đối, lại còn xinh đẹp, nhìn hai người cũng đẹp đôi đấy chứ.”
“Anh đã có người sẵn sàng cưới rồi, còn đến đây cướp dâu làm gì nữa?”
Tần Dật muốn tấp xe vào lề, nhưng không thấy chỗ dừng.
“Bé cưng đừng giận, anh đi xem mắt là vì mẹ anh hứa, mỗi lần đi là cho anh 2 triệu.”
“Anh tích lại hết rồi, đều để dành cho em!”
Tôi khựng lại, liếc mắt nhìn anh: “Giờ tích được bao nhiêu rồi?”
“Gần 30 triệu rồi.”
“Thêm lần này anh đồng ý dẫn Diêu Mạn Ninh đến dự lễ cưới của em, mẹ anh tưởng anh thật sự buông bỏ được em, vui quá liền cho thêm 10 triệu.”
“Anh còn xin được từ mẹ 5 triệu tiền mừng cưới gửi cho em.”
“Tính ra thì giờ trong tài khoản của anh có hơn 40 triệu rồi.”
“Chưa kể ngoài tiền mặt, anh còn lấy cớ mua mấy món đồ có giá trị tích trữ lâu dài.”
Tần Dật nghiêng đầu nhìn tôi: “Bé cưng, anh sẽ không để em phải chịu khổ.”
Tôi sực nhớ ra điều gì: “Mấy thứ anh gửi cho tôi trên Tiểu Mặc, chính là mấy món đó à?”
Tần Dật gật đầu.