Chương 2 - Đám Cưới Anh Trai Cũ
3
Tần Dật khoe của suốt hai năm, tôi không thèm phản ứng.
Vậy mà tôi chỉ gửi cho anh ta một bức ảnh cưới, anh ta liền như phát điên.
Tần Dật liên tục dùng số lạ gọi cho tôi, gọi mãi đến khi tôi bắt máy.
“Tạ Vy! Em sao có thể như vậy!”
Điện thoại vừa kết nối, màng nhĩ tôi suýt bị tiếng gào của Tần Dật làm thủng.
Tôi phải đưa máy ra xa một chút, bình tĩnh hỏi: “Em làm sao?”
“Em, em sao lại kết hôn với người khác!”
Giọng anh ta khàn đặc, run rẩy, như đang trách móc, lại như sắp bật khóc.
Tôi cười: “Anh nói nghe buồn cười quá. Em đủ tuổi kết hôn hợp pháp, sao lại không thể lấy chồng? Luật pháp cho phép mà.”
Tần Dật hét lên: “Tôi không cho phép! Không được! Em không được kết hôn! Tôi không đồng ý!”
“Anh lấy tư cách gì để không đồng ý? Đừng làm loạn nữa. Nói đi, anh có đến không?”
Tần Dật không đáp, trong điện thoại chỉ nghe tiếng nghiến răng ken két.
“Tóm lại anh đến không? Không nói thì em cúp máy.”
Tần Dật nghiến răng nói ra hai chữ: “Tôi đến!”
“Ồ, vậy lát nữa tôi gửi thiệp mời cho anh.”
Nghĩ đến những gì anh ta làm suốt hai năm qua tôi tiện miệng mỉa thêm mấy câu:
“Anh đến thì nhớ mừng cưới cho đàng hoàng nhé, dù gì anh cũng có tiền mà.”
“Chia tay hai năm rồi, chẳng lẽ vẫn còn độc thân hả?”
“Nếu có bạn gái thì cứ dẫn theo đi, dù gì bàn dành riêng cho bạn trai cũ cũng chỉ có mình anh ngồi, trống trải lắm.”
4
Đám cưới được tổ chức ở Tấn Thành.
Trước hôm cưới một ngày, tôi đến sân bay đón Tần Dật theo yêu cầu của anh ta.
Không ngờ lại thấy bên cạnh anh ta còn có một cô gái trẻ.
Hai người vừa trò chuyện vừa cùng bước ra khỏi cổng, trai xinh gái đẹp, nhìn đúng là rất xứng đôi.
Hừ, tôi chỉ buột miệng nói đùa “anh có người mới rồi hả”, ai ngờ anh ta thật sự có.
Tôi chẳng còn hứng đón tiếp gì nữa, định quay lưng rời đi, kệ họ đến từ đâu thì quay về đó.
Nhưng chưa kịp xoay người, ánh mắt Tần Dật đã bám lấy tôi.
Mắt anh ta lập tức sáng lên, sải bước chạy về phía tôi, miệng còn gọi cái biệt danh thân mật lúc còn yêu nhau.
“Bé cưng!”
Khi gần đến nơi, anh ta giơ tay định ôm tôi.
Tôi mặt lạnh lùi lại mấy bước: “Cậu Tần, làm ơn tự trọng.”
Tần Dật sững người tại chỗ, ánh mắt dần ảm đạm, khóe môi vừa nhếch lên cũng chậm rãi rũ xuống.
Tôi liếc sang cô gái đang theo sau anh ta, trong lòng nổi lên một cảm giác khó chịu khó gọi tên.
Cô ta bước tới, ánh mắt như đang đánh giá tôi từ đầu đến chân, cười tươi nói:
“Chị chính là bạn gái cũ của A Dật – Tạ Vy, đúng như lời anh ấy nói, quả nhiên là một đại mỹ nhân.”
A Dật?
Sao cô không gọi luôn là “dì Dật” cho thân mật?
Dù trong lòng đầy châm chọc, tôi vẫn lịch sự gật đầu chào: “Chào cô, tôi là Tạ Vy.”
“Chào chị, em tên là Diêu Mạn Ninh, là bạn gái hiện tại của A Dật…”
Cô ta cong môi, thản nhiên thốt ra ba chữ: “Bạn gái hiện tại.”
5
Nghe cô ta chính miệng xác nhận mình là bạn gái mới của Tần Dật, tim tôi như bị đập một cú nặng nề.
Ngoài cảm giác nghẹn ngào còn xen lẫn một sự bực tức như bị ai đó đem ra làm trò đùa.
Tôi với anh ta đã chia tay từ lâu, anh có bạn gái mới cũng chẳng sao.
Nhưng nếu đã có người yêu thì sao vẫn còn dây dưa với tôi? Sao lại làm ra vẻ đau khổ khi biết tôi sắp kết hôn?
Làm tôi hiểu nhầm…
Nếu biết anh đã có người khác, tôi tuyệt đối sẽ không gửi tin nhắn kia cho anh ta.
Khi tâm trạng đang rơi xuống đáy vực, giọng nói tức giận của Tần Dật chợt vang lên: “Cô đừng nói linh tinh!”
Tôi chưa từng thấy anh ta dùng giọng nặng nề như thế, dù định không nhìn, vẫn theo phản xạ quay đầu lại.
Anh ta đang trừng mắt nhìn Diêu Mạn Ninh.
Cô ta hơi khựng lại, khóe môi cứng đờ.
Tần Dật quay sang, vội vàng giải thích với tôi: “Bé cưng, em đừng hiểu lầm! Cô ta không phải bạn gái anh! Anh chỉ có mỗi mình em là bạn gái!”
Ngữ điệu cứ như chúng tôi chưa từng chia tay, vẫn đang yêu đương nồng thắm.
Diêu Mạn Ninh hít một hơi, rồi cũng vội vàng phụ họa:
“Xin lỗi chị, em chỉ đùa một chút thôi, em không phải bạn gái của anh ấy, bọn em chỉ là bạn bè bình thường.”
Lời của Tần Dật tôi tin, có vẻ bọn họ đúng là chưa phải người yêu.
Nhưng lời của Diêu Mạn Ninh, tôi lại không hoàn toàn tin được.
Bạn bè bình thường thì việc gì phải nói đùa kiểu nửa đùa nửa thật mang hàm ý ái muội như vậy?
Hơn nữa còn cố tình nói ra khi biết tôi là bạn gái cũ của Tần Dật.
Tần Dật cũng vậy, nếu là người biết điều, liệu có dắt theo một cô bạn gái “bình thường” đến dự đám cưới của người yêu cũ?
6
Lời giải thích của hai người bọn họ chẳng khiến tâm trạng tôi khá lên chút nào.
Dưới ánh mắt thấp thỏm của Tần Dật, tôi cố tỏ ra chẳng thèm để tâm, lạnh nhạt đáp một tiếng:
“Hoan nghênh hai người đến dự đám cưới.”
Trong đầu thì đang nhanh chóng nghĩ xem làm sao để ngày mai hai người này biến khỏi lễ cưới của tôi.
“Bé cưng…”
Tần Dật còn định nói gì đó, nhưng tôi lạnh lùng ngắt lời. Tôi không muốn nghe anh ta nói, cũng chẳng muốn quan tâm nữa.
Hai năm không gặp, giờ lại biết chơi trò mập mờ với người khác rồi cơ đấy.
“Đi thôi, tôi đưa hai người về khách sạn.”
Nói xong tôi quay lưng bỏ đi, không thèm liếc nhìn Tần Dật lấy một lần.
Lúc lên xe, trong đầu tôi đã có kế hoạch.