Chương 9 - Đại Tỷ Thay Thế
“Hôm nay hoàng thượng cũng có mặt ở đây, có vài lời, mong tỷ tỷ nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Giọng Diệp Uyển Dung khựng lại, cắn chặt răng, giống như hạ quyết tâm, bất chợt quỳ sụp xuống đất:
“Hoàng thượng! Triệu Thế Nguyên vốn dĩ không thích nữ nhân, thường xuyên đánh đập thần nữ, thần nữ thật sự không thể sống tiếp được nữa, xin hoàng thượng khai ân, ban cho thần nữ một đạo thánh chỉ và ly.”
9
Diệp Uyển Dung khóc đến lê hoa đái vũ, lệ rơi không dứt.
Mẫu thân ta cũng đứng một bên, rấm rứt lau nước mắt.
Hoàng thượng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ, sau đó quay sang phía ta:
“Quý phi cho rằng nên xử trí thế nào?”
Ta mỉm cười ôn hòa:
“Thần thiếp cho rằng… hôn sự này, không thể hòa ly.”
Hoàng thượng nhướng mày, cười nhẹ:
“Lời ấy là có ý gì?”
Ta thu lại nét cười, nghiêm giọng thưa:
“Triệu đại công tử dẫu có chút sai đường, nhưng thân là thê tử, tỷ tỷ cũng không phải hoàn toàn vô tội.”
“Lúc này lẽ ra nên dùng tình cảm để khuyên giải, chứ chẳng nên một lời không hợp liền đòi và ly.”
“Thiếp xem Triệu công tử cũng không phải kẻ hồ đồ, nếu tỷ tỷ thật lòng mềm mỏng khuyên nhủ, kiên trì dẫn dắt, ắt hẳn cũng có ngày quay đầu về chính đạo.”
“Hơn nữa, nói đến phía Diệp phủ, phụ thân mới đây đã bị giáng chức cắt bổng vì dạy con không nghiêm.”
“Nếu giờ lại truyền ra chuyện tỷ tỷ đòi và ly, chỉ e Ngự sử đài mới vừa rảnh rỗi nay lại có việc để tra xét.”
“Đến khi ấy, há chẳng phải khiến hoàng thượng vì Diệp gia mà bận tâm mệt mỏi?”
“Lại nói tiếp, tuy rằng thiếp và tỷ tỷ đều đã gả đi, nhưng Diệp phủ vẫn còn một vị muội muội chưa xuất giá.”
“Nếu trong phủ có một người phụ nữ mang danh và ly, đừng nói đến mặt mũi của bản cung, ngay cả hôn sự của tam muội sau này cũng sẽ bị liên lụy chẳng ít.”
“Phụ thân, mẫu thân, chẳng hay hai người nghĩ thế nào?”
Ngươi muốn hòa ly? Bổn cung há có thể để ngươi được toại nguyện?
Diệp Uyển Dung cắn chặt răng, móng tay đâm sâu vào thịt đến rướm máu, ánh mắt nhìn ta như rót đầy độc dược.
Trong lòng ta hệt như hoa xuân nở rộ, vui sướng không sao kể xiết.
Ta thích nhất chính là dáng vẻ nàng vừa hận ta đến tận xương tủy, lại không thể làm gì được ta.
Hoàng thượng nghe xong, nghiêm nghị gật đầu.
“Ừm, ái phi lời nào cũng là vì trẫm, vì Diệp gia mà suy nghĩ. Trẫm cảm thấy vô cùng hài lòng.”
“Diệp ái khanh, khanh có biết vì sao chuyện năm xưa ngươi khi quân mạo danh, tự ý đổi người tiến cung, trẫm lại luôn nín nhịn chưa từng truy cứu không?”
Phụ thân nghe vậy lập tức quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán:
“Thần… thần lúc đó hồ đồ, tội đáng muôn chết…”
“Thôi bỏ đi.” – Hoàng thượng phất tay áo – “Nếu chẳng phải vì Ninh nhi cầu tình, trẫm đã sớm lấy mạng ngươi rồi.”
Tổ mẫu bị dọa đến thất thần, vừa ngồi chưa bao lâu liền kêu không khỏe, vội vã trở về viện nghỉ ngơi.
Được hoàng thượng ngầm ra hiệu, ngay chiều hôm đó, Diệp Uyển Dung liền bị người nhà Diệp gia ép buộc đưa trở lại phủ Vĩnh Ninh.
Hoàng thượng còn phải xử lý chính sự, ta phải nũng nịu làm ầm một trận, lấy cớ muốn ở lại cùng tam muội, mới khiến người chấp thuận cho ta ở lại thêm một ngày.
Trước khi rời đi, người khăng khăng muốn lưu lại vài thị nữ để hầu hạ ta, nhưng ta khéo léo từ chối.
Cuối cùng, chỉ giữ lại hai thị nữ thân cận là Xuân Đào và Xuân Hạnh.
Chạng vạng, ta cùng tam muội ngồi trong phòng chuyện trò thì mẫu thân xông vào, sắc mặt âm trầm, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Nhìn bộ dáng đầy oán khí của bà, ta bật cười lạnh:
Không ngoài dự liệu — vị mẫu thân thân yêu của ta rốt cuộc cũng nhịn không nổi, muốn đến thay Diệp Uyển Dung đòi công đạo rồi.
Bà hung hăng đẩy Xuân Đào, Xuân Hạnh đang đứng chắn trước người ta sang một bên, nghiến răng nghiến lợi quát:
“Ngươi rõ biết Uyển Dung sống khổ sở trong phủ Hầu, vì sao còn cản trở nó và ly?”
Ta đảo mắt: