Chương 3 - Đại Tỷ Thay Thế
3
Mẫu thân của Diệp Uyển Thanh mất ngay khi hạ sinh nàng.
Những năm qua tuy trên danh nghĩa nàng được nuôi bên cạnh mẫu thân, nhưng cuộc sống lại muôn phần khổ sở.
Ấy vậy mà một hài tử còn chưa bảo vệ nổi chính mình, lại nguyện vì ta mà đánh cược cả tính mạng để cứu ta thoát khỏi biển lửa.
Mà những thân nhân mà ta vẫn luôn coi trọng nhất, lại lạnh nhạt coi ta như một công cụ để sai khiến.
Ta ôm chặt thân thể nho nhỏ của nàng, nghẹn ngào nói:
“Nhị tỷ phải vào cung rồi, không đi đâu cả.”
Ánh mắt Diệp Uyển Thanh đầy mờ mịt, chỉ thoáng chốc, lệ đã ngập đầy đôi mắt.
“Nhị tỷ sợ nếu bỏ trốn sẽ liên lụy đến phụ thân và mẫu thân sao? Nhưng đại tỷ nói trong cung toàn là yêu quái ăn thịt người, tỷ mà vào đó sẽ bị ăn mất đó.”
“Nhị tỷ, tỷ mau chạy đi, muội không muốn tỷ chết đâu.”
Ta cười khổ, lắc đầu:
“Không chết được đâu, ta sẽ sống thật tốt rồi trở về đón muội.”
Đêm đó, hai tỷ muội ta ôm nhau khóc thật lâu, thật lâu.
Sáng hôm sau, khi mẫu thân bước vào thì thấy hai đôi mắt sưng vù như quả đào chín.
“Đồ nghịch ngợm! Ai cho ngươi tới đây! Người đâu, đưa tam cô nương đến từ đường quỳ gối hối lỗi, bao giờ hiểu chuyện rồi mới được thả ra!”
“Còn ngươi nữa! Biết hôm nay phải vào cung, còn khóc cho mắt sưng húp thế này, ngươi khóc cho ai xem hả?!”
Mẫu thân giận dữ, lớn tiếng mắng mỏ, ngón tay chỉ thẳng vào mặt chúng ta.
Rất nhanh, hai bà tử bên cạnh bà liền lao tới.
Chưa để họ đụng tới tay Uyển Thanh, ta đã rút cây trâm trên đầu, cắm mạnh vào cánh tay của một bà tử.
Mũi trâm sắc bén cắm sâu vào da thịt, rút ra liền tuôn ra một dòng máu đỏ tươi.
Bà tử kia hét lên một tiếng thê lương.
Mẫu thân tức giận đến nỗi cả mặt đỏ bừng, nhìn ta đầy kinh hãi, bước lùi lại mấy bước.
“Ngươi… ngươi dám phản trời sao?!”
Ta giơ cây trâm nhuốm máu tiến thêm một bước, cười lạnh:
“Mẫu thân muốn tự mình thử xem trâm của ta có sắc không không?”
Mặt bà trong khoảnh khắc trắng bệch không còn giọt máu, tay run rẩy chỉ vào ta, lệ trào ra khỏi khóe mắt:
“Ngươi lại vì nó mà đối xử với ta như vậy? Ta… ta sao lại nuôi nên một đứa con đại nghịch bất đạo thế này!”
Bà khóc đến tan nát cõi lòng, như thể đối với ta đã hoàn toàn thất vọng.
Trước kia, có lẽ ta sẽ vì nước mắt của bà mà áy náy tự trách.
Nhưng hiện giờ, nhìn những giọt lệ ấy, trong lòng ta chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô cảm.
“Không cần như vậy, nước mắt của mẫu thân giờ đối với nữ nhi mà nói, đã chẳng còn tác dụng.”
Bà dần dần ngừng khóc, bi thương trong mắt lập tức hóa thành lãnh đạm.
“Người trong cung đã đến rồi, mau thu dọn chuẩn bị lên đường, đừng để họ phải chờ lâu.”
Ta ôm lấy Uyển Thanh, không hề nhúc nhích.
Im lặng đối đầu trong chốc lát, chính bà là người mở miệng trước:
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Ta ngẩng đầu nhìn bà, cười như không cười:
“Muốn ta vào cung cũng được, nhưng ta có hai điều kiện.”
“Thứ nhất, sản nghiệp của Diệp gia chia làm ba phần, ba tỷ muội chúng ta, mỗi người một phần.”
“Thứ hai, Thanh nhi được nuôi dưỡng bên mẫu thân bấy lâu, đã đến lúc nên cho muội ấy một danh phận đích nữ.”
Diệp gia không có nam đinh, nếu ta không tranh, mai sau toàn bộ sản nghiệp tất sẽ rơi vào tay Diệp Uyển Dung.
Phụ mẫu tuyệt đối không để sản nghiệp lọt vào tay ta và tam muội.
Hơn nữa, tuy tam muội được nuôi dưỡng bên cạnh đích mẫu, nhưng cho đến nay vẫn chỉ là thân phận thứ nữ.
Đích – thứ khác biệt, sau này hôn phối cũng khác biệt một trời một vực.
Trước khi ta rời đi, nhất định phải thay muội ấy tranh giành lấy một chỗ đứng.
4
Mẫu thân trừng mắt nhìn ta, không tin nổi những lời vừa nghe, phẫn nộ đến mức bật cười lạnh:
“Vì cái thứ do tiện tỳ sinh ra kia, ngươi dám ép mẫu thân ngươi đến mức này, Diệp Uyển Ninh, lương tâm ngươi để chó tha rồi sao?”
“Sản nghiệp Diệp gia, ta có thể chia cho ngươi một phần. Nhưng nó? Đừng mơ! Đại tỷ ngươi chẳng mấy chốc sẽ xuất giá, tất cả những thứ này đều là của hồi môn để nàng phòng thân.”
Nhìn gương mặt bà vì phẫn nộ mà vặn vẹo, trong lòng ta dâng lên một cảm giác khó gọi thành tên.
Người đời vẫn nói, thiên hạ không có mẫu thân nào không yêu con.
Nhưng mẫu thân của ta… bà thật sự không yêu ta.