Chương 6 - Đại Tiểu Thư Không Tranh Giành
Hoàng đế thở phào, quay lại nhìn ta, còn bật cười:
“Nàng đúng là người hiệu quả nhất mà trẫm từng thấy.”
Ta không hiểu lắm ý ngài.
“Về sau trong cung chắc chắn sẽ yên ổn hơn nhiều.”
Ngài vừa cười vừa nói.
Quả nhiên, mấy ngày tiếp đó cực kỳ yên tĩnh.
Không ai đến làm khó, không ai bắt buộc ta phải hành đại lễ, ngay cả Thái hậu cũng né tránh vòng xa.
Hoàng đế thì thường xuyên đến, khi thì cùng ta ăn cơm, khi thì xem ta luyện kiếm.
Ngài nói lời luôn giữ đúng, chưa từng ép ta làm điều gì.
Có một hôm, ngài mang đến một thanh kiếm quý:
“Trong khố phòng tìm được, nàng xem có hợp ý chăng?”
Ta thử vung vài đường, cân nặng và độ dài đều vừa tay, quả thật là thanh kiếm tốt.
“Thích.” Ta nói.
Ngài mỉm cười:
“Thích thì tốt.”
Ngày tháng cứ thế trôi qua trong cung ta sống còn thoải mái hơn ở nhà cũ.
Mãi đến một hôm, mấy vị đại thần không biết từ đâu nghe được lời đồn, đồng loạt dâng tấu rằng ta không hiểu quy củ, không thích hợp ở trong cung.
Hoàng đế đưa tấu chương cho ta xem:
“Nàng nghĩ sao?”
Ta lướt qua những lời trách móc, nhíu mày.
Tay liền vô thức đặt lên chuôi kiếm.
Hoàng đế lập tức hiểu được ta định làm gì, vội ngăn lại:
“Thôi thôi, hỏi cũng bằng thừa.”
Ngài cười khẽ:
“Chuyện này để trẫm lo.”
Hôm sau lên triều, chẳng rõ ngài nói gì với các đại thần, nhưng từ đó chẳng ai còn nhắc đến ta trong tấu chương nữa.
Ta hiếu kỳ hỏi.
Ngài chỉ cười:
“Trẫm chỉ nói một câu.”
“Câu gì?”
“Trẫm nói, ai tự tin có thể thuyết phục nàng giữ quy củ, thì tự đi mà nói.”
Ta nghĩ ngợi, quả thật là biện pháp hay.
Từ ngày ta nhập cung, hoàng đế nói mỗi buổi triều đều nhẹ nhõm hơn trước.
“Giờ chẳng ai dám tranh luận với trẫm,” ngài cười nói, “chắc lo nếu lỡ thắng trẫm, sẽ bị nàng tìm tới cửa.”
Ta cảm thấy lô-gic này có gì sai sai, nhưng không phản bác.
Một hôm ta luyện kiếm trong ngự hoa viên, vô tình chém rụng một cành hoa nở rộ.
Ngoảnh đầu lại, thấy hoàng đế đang đứng xa xa nhìn ta.
“Đẹp lắm.” Ngài nói.
Ta không rõ ngài khen hoa đẹp, hay khen ta luyện kiếm đẹp.
Đêm đó, hoàng đế có chút men say, bước vào cung của ta.
“Cố Như Sơ,” ngài nhìn ta, ánh mắt sáng hơn thường ngày, “nàng thấy trẫm thế nào?”
Ta suy nghĩ rồi đáp:
“Cũng được.”
“Chỉ là ‘cũng được’ thôi ư?” Hình như ngài có chút thất vọng.
“Ừ,” ta gật đầu, “ít ra ngài luôn chịu nói chuyện cho đàng hoàng.”
Ngài bật cười, lại ghé sát hơn:
“Nếu trẫm nói muốn nàng mãi ở lại trong cung, nàng nghĩ sao?”
Ta nhíu mày:
“Chẳng phải hiện tại ta vẫn đang ở trong cung sao?”
“Không phải loại ở lại này,” ngài lắc đầu, “mà là… giống như phu thê chốn nhân gian vậy.”
Ta khựng lại.
Phu thê?
Chợt nhớ đến chuyện phụ thân từng ép ta gả chồng, bàn tay theo thói quen đặt lên chuôi kiếm.
Nhưng thấy ánh mắt sáng rực của ngài, ta không rút ra.
“Bệ hạ,” ta nói, “nam nhân sẽ làm chậm tốc độ rút kiếm.”
Ngài nghe xong chẳng những không giận, ngược lại cười càng vui:
“Vậy nếu trẫm cam đoan, tuyệt đối không làm chậm tốc độ của nàng thì sao?”
Lời hứa này thật mới lạ.
Trước nay ta chưa từng nghe.
“Còn có thể để nàng tùy ý chọn bảo kiếm trong khố phòng,” ngài lại thêm điều kiện, “thanh tốt nhất cũng tặng nàng.”
Ta hơi động tâm.
Trong khố quả thật có một thanh kiếm ta đã để ý từ lâu.
“Hơn nữa, trẫm hứa,” ngài giơ tay thề, “từ nay về sau vĩnh viễn cùng nàng nói chuyện cho rõ ràng, tuyệt đối không tranh cãi.”
Điều kiện này thật sự không tệ.
So với những mối hôn sự phụ thân từng tìm cho ta, quả nhiên hơn hẳn.