Chương 3 - Dải Lụa Trắng Dưới Xà Nhà

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Là một trong số ít tri kỷ của ta.

Phụ thân nàng đã mất sớm, nay trong nhà do huynh tẩu làm chủ.

Ta chẳng ngờ họ vì muốn chiếm đoạt sính lễ, lại dồn ép ruột thịt mình xuống tóc làm ni.

Ta vốn có việc cấp bách hơn phải làm.

Nhưng Nguyên Nghi mắc bệnh tim, xưa nay đều do Thái y viện cung thuốc.

Nay đã xuất cung, thuốc đương nhiên không còn.

Chùa tuy không để mặc người chết, nhưng cũng chẳng thể chu cấp lâu dài.

Ta cần sớm đưa nàng ra ngoài.

4

Tĩnh Phong Tự tọa lạc ở vùng bắc ngoại thành. Không tính là hẻo lánh, nhưng cực kỳ yên tĩnh.

Vừa vào cửa chùa, liền gặp một tiểu ni.

Ta hỏi: “Gần đây trong chùa có một vị ni cô mới đến, là người từng xuất cung, ngươi có biết nàng ở đâu chăng?”

Tiểu ni nghe vậy liền biến sắc, ném chổi xuống quay người bỏ chạy.

Ta còn đang định bước vào sâu, đã thấy một ni cô lớn tuổi hơn bước nhanh ra nghênh đón:

“Thí chủ, bần ni là trụ trì nơi đây – Huệ Tĩnh sư thái. Lý tiệp dư nay đã chẳng còn là phi tần trong cung, chuyện xưa xin đừng nhắc lại.”

Ta lạnh lùng bật cười: “Người đã quy y cửa Phật thì vẫn có thể hoàn tục. Sao? Đến cả cố nhân cũng không thể gặp mặt ư?”

“Sư thái chớ trách ta vô lễ. Ta thân cô thế cô đến đây, há lại không mang theo người? Nếu không cho gặp, thì đành phải phá cửa mà vào vậy.”

Huệ Tĩnh sư thái cười có phần gượng gạo: “Nương tử chớ trách, chẳng phải không cho gặp, chỉ là không may nàng ấy đang bệnh, sợ lây bệnh khí mà thôi.”

Đủ điều thoái thác, tất là có quỷ.

Ta lạnh lùng nhìn bà ta: “Thân thể ta xưa nay vẫn khỏe mạnh, sư thái cứ việc dẫn đường.”

Bước vào một gian phòng khách, Nguyên Nghi nằm trên giường, sắc mặt xám xịt.

Huệ Tĩnh sư thái đóng cửa lại: “Bần ni không quấy rầy hai vị cố nhân hàn huyên.”

Trong phòng phảng phất mùi trầm hương thanh nhã. Ta nắm tay Nguyên Nghi, đau lòng khôn xiết.

Nàng nhìn ta, môi mấp máy, nhưng không thể phát ra âm thanh.

“Nguyên Nghi, ngươi đừng sợ, hôm nay ta đến là để đưa ngươi rời khỏi đây.”

Nghe xong lời ấy, nàng trái lại càng kích động, liên tục đẩy ta ra.

Ánh mắt nàng vỡ vụn như pha lê, tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng.

Có điều chẳng ổn.

Y phục trên người nàng tuy mới, nhưng không vừa người. Tựa như chỉ cần kéo nhẹ một cái liền rách.

Ta nắm lấy tay áo, giật một cái. Làn da trắng mịn hiện ra chi chít vết xanh tím và vết cào đỏ tươi.

Một cơn ù tai như sấm sét nổ vang bên tai. Tĩnh Phong Tự… thật là một Tĩnh Phong Tự tốt đẹp!

Chẳng trách ngôi chùa này lại nằm ở ngoại ô phía nam, sát cạnh trường săn hoàng gia, quanh đó còn có trang trại của mấy thế gia vọng tộc.

Thì ra ngoài mặt là chốn thanh tu, sau lưng lại là nơi hành ác vô hình.

Những nữ tử như Nguyên Nghi bị bức bách… không biết đã có bao nhiêu người.

Nguyên Nghi còn muốn gắng gượng nói gì đó.

Đến khi hai hàng lệ rơi xuống, ta mới nhìn rõ khẩu hình của nàng. Nàng đang nói —

Chạy đi.

Ngoài cửa bỗng truyền đến thanh âm nịnh hót của Huệ Tĩnh sư thái. “Đại nhân, nữ tử này thân cô thế cô đến tìm Lý thị, hẳn cũng là kẻ bị đuổi khỏi cung.

Nàng ta cảnh giác cao, nước trà trong chùa cũng chẳng đụng tới.

Bất quá bần ni đã sớm đốt sương cốt hương trong mỗi phòng, dù có tiết hạnh thế nào, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn thuận theo.”

“Một khi đã giao cho ngươi, ta liền yên tâm.” Một giọng nam trầm thấp đáp lại.

Cửa phòng lại bị đẩy ra. Người vào thân hình hơi béo, ánh mắt sắc lẻm, bước đi tuy chậm rãi nhưng trầm ổn.

Là Thiếu khanh Tư Nông Tự – Tôn đại nhân.

Hắn đứng lại, thấy ta thì ngẩn người: “…Lưu thị? Ngươi, chẳng phải đã chết rồi sao?”

Ta chăm chú nhìn cánh mũ trên đầu hắn khẽ run, khẽ cười nhạt: “Tôn đại nhân, tuổi đã ngoài ngũ tuần, danh vọng lẫy lừng, không ngờ lại làm ra chuyện thế này.”

Ta tinh thông hương dược, loại sương cốt hương Huệ Tĩnh sư thái dùng chẳng ảnh hưởng gì đến ta.

Tôn đại nhân quả là cáo già chốn quan trường, chốc lát đã hoàn hồn, đôi mắt dài híp lại:

“Thì ra Quý phi là giả chết đào thoát.”

Hắn thong dong ngồi xuống, nụ cười đầy tà khí, nét nho nhã ngày thường chẳng còn:

“Cũng tốt, Quý phi được nuôi dưỡng trong cung bao năm, thân thể mềm mại, da thịt nõn nà.

Người ngoài đều cho rằng ngươi đã chết, chi bằng an phận ở lại ngôi chùa này, cùng bằng hữu cũ bầu bạn sớm hôm.”

“Da mặt người che lốt cầm thú, khác chi lợn chó?” Ta châm chọc đáp lời.

Tôn đại nhân đột ngột đứng bật dậy: “Ngươi…!”

Ta bật cười thành tiếng: “Ồ, nửa tảng thịt lợn biết giận rồi sao?”

“Con tiện nhân này!” Hắn tức đến đỏ cả tai, lao về phía ta.

Nhưng chưa đến nơi, sắc mặt hắn bỗng chốc tái nhợt, thân hình khựng lại, lui về sau nửa bước.

Ta vẫn mỉm cười nhìn hắn, trong tay là một khẩu hỏa súng đang chĩa thẳng vào mi tâm của hắn.

Nòng súng đen ngòm, thân mỏng như trúc, màu đồng cổ cũ kỹ.

“Tôn đại nhân, có nhận ra vật này chăng?”

Đây là loại hỏa súng đã được cải tiến, nhẹ nhàng dễ giấu, có thể giắt ngang hông.

Khi rời cung, ta không mang theo vàng bạc châu báu nào cả, chỉ mang theo một con dao

găm, và khẩu súng này, được bọc kín trong túi da, giấu dưới tay áo.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)