Chương 6 - Cứu Rỗi
Dưới sự "tấn công" bằng thịt trứng sữa của dì út, cơ thể tôi như cỏ dại khát nước nhiều năm cuối cùng cũng được uống no, thấy rõ sự thay đổi. Tóc không còn khô xơ, cánh tay cũng có một lớp thịt, chiều cao thì tăng vùn vụt. Cơ thể ngày xưa chạy vài bước đã thở hổn hển, giờ đây có thể giúp dì út xách can dầu băng qua hai con phố.
Mỗi khi tới kỳ nghỉ đông hay hè, tôi đều đến trung tâm thương mại tìm dì út. Dì út bán hàng trong trung tâm thương mại, lúc đó khu chợ sỉ vừa mới xây dựng không lâu, người qua kẻ lại tấp nập.
Phụ nữ trong đây ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, đứng trong trung tâm thương mại rao hàng inh ỏi, dì út làm công cho một hộ kinh doanh. Dì ấy đã từng đến những thành phố phát triển hơn, được mở mang rất nhiều kiến thức, ăn nói lưu loát, giọng nói lại to.
Dì ấy đứng ở quầy hàng hô một tiếng: "Vào xem nào, vào ngắm nào." Là có thể át được mấy nhân viên bán hàng của các quầy khác.
Chị chủ tuy mặt lạnh nhưng tốt bụng, chị ấy cầm một nắm kẹo sô-cô-la đưa cho tôi: "Tiểu Vân, em đi giao hàng giúp chị nhé, giao một ngày chị cho em một nắm kẹo sô-cô-la ăn."
Dì út vừa quét dọn vừa đảo mắt châm chọc: "Bây giờ thuê một cô nhóc phụ việc tốn bao nhiêu tiền, sao chị lại bắt cháu nhà em làm không công thế?"
"Hai cái đứa này, đúng là tham tiền, đang nhắm vào túi tiền của chị mày phải không?" Chị chủ nhổ một vỏ hạt dưa, giọng nói như muốn xé toạc mái nhà.
Nhưng ngày hôm sau, chị chủ bảo sẽ cho tôi năm hào một ngày, kèm theo một nắm kẹo dưa, buổi tối còn được ăn lẩu cay cùng họ. Lúc đó tôi trốn trong đống quần áo ở kho, nghĩ rằng các bác các cô ở đây đều là những người phụ nữ chăm chỉ, tài giỏi, có thể gánh vác cả bầu trời, đúng là các đại tiên nữ.
Cho đến một buổi chiều nọ, chị chủ giận dữ dẫn theo dì út xuống lầu, mở miệng chửi: "Đồ móc cống! Dám ăn cắp mẫu của nhà tao!"
Nói xong, hai bên lao vào đánh nhau.
Dì út và tôi đều là người miền Nam, thân hình hơi nhỏ bé, nhưng dì ấy lại là người đánh và chửi dữ dội nhất trong đám. Tôi đứng bên ngoài không chen vào được, lo lắng đi tới đi lui. Cuối cùng, ngay cả bảo vệ của trung tâm thương mại cũng không dám đến gần đám phụ nữ đang đánh nhau kịch liệt.
Với đồng lương ít ỏi đó, không đáng để đánh đổi mạng sống.
Hôm đó tan ca, dì út vừa chỉnh lại mái tóc rối bù, vừa cười nói: "Ra ngoài làm ăn phải dám xông pha, đừng để người ta bắt nạt, đừng để người ta nghĩ mình là quả hồng mềm."
Lúc đó, tôi nhớ đến bà nội và mẹ ở quê, lúc nhỏ tôi sợ họ, sợ cây chổi của họ, sợ những lời quát mắng của họ.
Nhưng sau trải nghiệm hôm nay, tôi phát hiện ra... họ, thực sự không đáng sợ chút nào.
Đêm đó, tôi không còn mơ thấy ác mộng bị bà nội và mẹ đuổi đánh trước năm chín tuổi nữa.
Ngược lại, tôi mơ thấy mình cùng với dì út, anh dũng vô song đ.ấ.m đá trong khu chợ sỉ, sau đó được chị chủ thưởng cho một hộp sô-cô-la lớn.
8.
Thời đó có giáo dục bắt buộc, nhưng học phí và các khoản phụ thu không ít.
Đặc biệt là khi tôi lên cấp hai, sách vở nhiều hơn, tiền cũng nhiều hơn.
Nhưng dì út không bao giờ để tôi chủ động mở miệng, mỗi khi trường học yêu cầu đóng tiền, dì ấy đều hỏi thăm trước, rồi đặt tiền ở đầu giường tôi.
Thêm vào đó, cứ đến kỳ nghỉ là tôi lại đi giúp chị chủ, dần dà, cuộc sống của hai dì cháu bất ngờ trở nên dư dả.
Vương Thắng Nam, bạn học cùng tôi lên cấp hai, luôn ngưỡng mộ nói: "Dì út của cậu giỏi ghê, mẹ mình bảo phụ nữ bán hàng trong trung tâm thương mại đều rất có bản lĩnh, làm việc giỏi, không sợ chuyện gì cả!"
Tôi vừa giải phương trình trên vở, vừa gặm bánh mì đùi gà, nhìn ánh mắt mong đợi của Vương Thắng Nam, tôi đưa cho cô ấy gói que cay trong cặp.
“Ừ, dì út mình rất giỏi, mấy ngày nay mình về nhà làm bài tập, dì ấy cũng ngồi bên cạnh đọc sách...”