Chương 1 - Cứu hỏa cho đại ca
[Phần 1/2]
1.
Nhà họ Tống phá sản, bố tôi mất tích.
Tôi ngơ ngác nhìn căn biệt thự trống hoác trước mặt. Bố tôi cũng thật quá đáng, trốn nợ lại không báo cho tôi biết.
Chưa kịp càu nhàu thêm nửa câu, tôi đã thấy mấy chiếc xe đậu trước cửa nhà, một đám người mặc âu phục đeo kính râm, khí thế hung dữ bước ra.
Tôi lập tức trốn biệt vào trong góc.
Bọn họ nhìn ngó nhà tôi một vòng, có vẻ không hài lòng lắm.
Trên mặt người đàn ông dẫn đầu có vết sẹo.
Một người tới gần anh Thẹo, nói:
- Anh Thẹo, lão già Tống Hứa Huy này trốn rồi, chỉ để lại tờ giấy gán nợ con gái của lão.
Tôi: ????
Tống Hứa Huy là bố tôi, con gái của ông ấy là tôi…
Phải rồi, tên tôi là Tống Huyên Huyên.
Oh Shiet!!!
Anh Thẹo sầm mặt:
- Lão già này đúng không bình thường mà, con gái của lão không phải mới tốt nghiệp đại học sao? Lên trường bắt nó về đây.
Cả đám trợn mắt nhìn anh Thẹo.
- Anh Thẹo… có khi người ta tốt nghiệp, không ở lại trường thì sao?
Anh Thẹo im lặng giây lát, sau đó thẳng tay tát tên đó một cái:
- Sao tao không biết hả? Quan trọng là bắt được người kìa, có biết đường tìm cho cẩn thận không?
Gã kia nghiêm mặt:
- Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi nhìn bọn họ kéo nhau bỏ đi, thấy hơi bình tĩnh chút.
Tôi đã cảnh báo bố tôi đừng đi đầu tư lung tung mà lại. Giờ thì hay rồi, mất nhà, ổng cũng chạy mất tiêu.
Còn vụ bắt tôi gán nợ là gì hở???
Tưởng tượng cuộc sống bi thảm của nữ chính trong tiểu thuyết bị đem đi gán nợ, tôi không kìm được khóc thét trong lòng.
Hu hu hu!!!
Anh Thẹo kia trông dữ chết đi được!
Nghe đồn đại ca của anh Thẹo kia, kẻ tên Phó Ngôn Tri càng máu lạnh vô tình, quyết đoán tàn nhẫn hơn nhiều.
Tôi mà bị tóm là xong đời thật luôn, nên là, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
May mà hôm nay tôi cũng đeo sẵn một cái balo to rồi.
Về phòng, móc mấy món trang sức vàng tôi giấu dưới gầm giường ra.
Lúc tôi mua vàng, bố còn cười tôi tuổi trẻ vô tri đấy.
Bây giờ chắc ông ấy hiểu rồi. Đến lúc quan trọng, vàng trong người bao nhiêu cũng thấy thiếu.
Tôi lôi cái hộp ra, bên trong trống trơn, chỉ còn lại một cái vòng tay vàng.
Tôi cầm vòng tay, ngửa mặt lên trời gầm thét, Tống Hứa Huy!!!!
2.
Tôi dùng thời gian một ngày để hủy thuê phòng trọ cũ.
Sau khi thu dọn hành lý, tôi thừa lúc bóng đêm tìm một quán trọ nhỏ, dùng điện thoại đặt vé máy bay đi tỉnh vào ngày mai, đến giờ mọi thứ vẫn thuận lợi.
Nửa đêm đang ngủ, tôi nhận được điện thoại của bố.
Ông ấy còn dám kêu ca với tôi rằng sau khi để lại vòng tay vàng cho tôi, ông ấy bị thiếu lộ phí.
Miệng tôi giật giật:
- Ông Tống à, ông còn định lên trời đấy phỏng? Cả hộp trang sức của con, bố chỉ để lại cho con mỗi cái vòng tay, còn kêu thiếu tiền đi đường nữa?
- Con gái yêu cố nhịn thêm vài hôm đi mà, bố phải đến một nơi rất quan trọng, chờ lật được người sẽ đến đón con.
Tôi bóp trán:
- Thà con tự đi kiếm việc làm rồi đến chuộc bố còn hơn ấy.
- Ôi con gái cưng à, tin bố thêm lần nữa đi mà, lần này chắc chắn bố sẽ trở mình được.
- Ủa? Bố ơi? Alo???
Tôi câm nín nhìn điện thoại đã ngắt cuộc gọi.
Hậm hực trùm chăn ngủ.
Đến lúc ngủ dậy, chỉ thấy một loạt ánh đèn chói mắt.
Tôi nghiêng đầu, liền nhận ra mình đang nằm trên một cái ghế sa lông trong biệt thự sang trọng.
Một đám đàn ông mặc vest, đi giày da đứng dàn hai hàng.
Miệng tôi khẽ run.
Tôi hẳn bị bắt sống…
Tôi híp mắt, cố gắng nhìn thẳng, chỉ thấy anh Thẹo đang đứng đầu hàng, đang cúi người nói gì đó với một gã đàn ông da trắng.
Đèn quá tối nên tôi không nhìn rõ mặt hắn ta.
Từ góc độ này nhìn sang, hắn có bàn tay thon dài, rất đẹp.
Hai đầu ngón tay trắng nõn cầm điếu thuốc, cực kỳ tao nhã.
- Tống Huyên Huyên.
Một giọng nói trầm thấp, từ tốn truyền đến.
- Là tôi, - Tôi vô thức đáp lại.
Giọng nói của gã trai quá quyến rũ, khiến tôi không kìm được muốn nhìn rõ gương mặt hắn.
- Cô có biết giấy nợ 30 triệu không?
30 triệu?
Tôi lập tức bị kéo tuột về hiện thực, Tống Huyên Huyên ơi là Tống Huyên Huyên, lúc nào rồi còn để hormone chạy loạn.
Tôi nhìn đám trai tráng khôi ngô trước mặt, làm gì dám nói không nhận chớ.
Tôi cắn môi:
-Hu hu hu, chú ơi, không phải cháu không muốn nhận, nhưng cháu vừa tốt nghiệp đại học, trên người không có đồng nào…
Anh Thẹo ngắt lời tôi:
- Câm miệng, ai là chú của mày, đại ca tao nhìn còn trẻ hơn mày!
…
Tôi rụt rè thăm dò:
- Vậy gọi là anh nhé?
Anh Thẹo chưa kịp lên tiếng, gã trai cao quý kia khẽ cười:
- Gọi nghe thử xem?
- Anh… anh gì ơi.
Gã trai cong môi, đứng dậy tiến lại gần tôi.
Hắn áp sát, làm tôi sợ đến tim vọt ra khỏi cổ.
Đầu ngón tay thon dài của hắn nhấc cằm tôi lên: “Tống Huyên Huyên, 30 triệu này cô phải trả.
Hắn đến gần tôi mới nhìn rõ.
Thật sự quá đẹp trai!
Ngũ quan đậm nét, con ngươi hẹp dài, môi mỏng bạc tình.
Tôi lắp bắp:
- Đại… đại ca… phải trả thế nào?
Gã trai vỗ nhẹ lên mặt tôi, không nói câu nào liền bỏ đi.
Đám đàn em đồng loạt khom lưng trước bóng lưng hắn:
- Anh Phó đi thong thả.
Má ơi, là anh Phó, Phó Ngôn Tri thật đó.
Nghe nói hắn ta ít giao tiếp với bên ngoài, bởi vì 30 triệu này mới đến tìm tôi đòi nợ.
Tôi sẽ chết rất thảm à?
Tôi xỉu.
Đến hôm sau, cuối cùng tôi đã hiểu ý của hắn.
Hắn nói để tôi phụ trách cứu hỏa, cứu hỏa để trả nợ.
Tôi nghĩ, cứu hỏa có thể trả nợ, cũng tốt.
Tuy tôi cũng chẳng biết sao lại bảo tôi đi cứu hỏa.
Để đề phòng xảy ra hỏa hoạn bất ngờ, tôi đã đặt mua bình cứu hỏa, có thể dùng bất cứ lúc nào.
Ở biệt thứ đến ngày thứ ba, anh Thẹo trừ mỗi ngày đến bảo tôi rửa bát quét nhà thì không nói gì cả.
Cứ thế này, chắc tôi phải cần cù làm việc đến 3 vạn năm mới trả xong nợ mất.
Ban đêm, điện thoại kêu ting ting, vừa nhìn thấy ba chữ “Phó Ngôn Tri” tôi lập tức mở điện thoại.
Phó Ngôn Tri gửi: “Có đó không?”
“Có có, tôi ở đây.”
“Cô mau đến dập lửa.”
Tôi hơi chau mày: “Ngay bây giờ ạ?”
“Ừ!”
Tôi không hiểu lắm nên hỏi ngược lại: “Một mình tôi đến có đủ không?”
Sau đó, màn hình hiện dấu ba chấm đang nhảy, Phó Ngôn Tri đang nhập tin nhắn.
“Cũng được.”
Sau đó, hắn lập tức bổ sung thêm một câu: “Đừng mặc đồ đen, tôi không thích.”
Tôi phì cười, đi cứu hỏa còn quan tâm tôi mặc quần áo màu gì à?
Tôi thay quần bò, xách theo bình cứu hỏa ra khỏi nhà.
Mở cửa vào phòng Phó Ngôn Tri thấy bên trong tối om.
Đột nhiên, một cánh tay vươn ra kéo tuột tôi vào trong.
Tôi nhìn ánh mắt bốc hỏa của Phó Ngôn Tri, nhẹ nhàng nhấc bình cứu hỏa lên.
- Đại ca, lửa ở đâu?
Hắn từ từ nghiêng đầu liếc mắt nhìn, sau đó mặt tái nhợt, giọng khàn khàn:
- Ở đây.
Tôi nín thở, không khỏi nuốt nước miếng, liếc nhìn xương quai xanh xinh đẹp của Phó Ngôn Tri, hắn trắng phát sáng dưới ánh đèn mờ.
Tôi chống tay lên trước ngực hắn:
- Đại… đại ca, tuy tôi nợ 30 triệu nhưng tôi bán nghệ không bán…. Anh… anh đừng làm ẩu.
Phó Ngôn Tri cau mày, khóe môi cong lên ghé sát vào tai tôi:
- Bán nghệ?
Tôi hoảng hốt cuống cuồng đẩy ngực hắn:
- Hu hu hu, anh ơi, tôi biết giặt quần áo, nấu cơm, còn biết dạy kèm đó.
- Tôi nấu cơm cho anh cả đời, đến lúc anh có con, tôi sẽ dạy kèm cho nó.
- Xin anh tha cho tôi đi mà.
Hơi thở của Phó Ngôn Tri phả lên mặt tôi, một tay nắm lấy cổ tay đang ấn lên ngực hắn của tôi. Hắn dùng sức ném tôi ngã lên giường.
Tôi sợ đến nỗi làm rơi bình cứu hỏa, bắt đầu lùi về sau.
Phó Ngôn Tri nhanh tay cởi áo, ngã nằm lên giường, hắn nhắm mắt, giọng nói hơi uể oải:
- Hai tiếng sau thì tắt nến đi.
Nến?
Thổi tắt nến?
Bấy giờ tôi mới để ý có ngọn nến thơm ở đầu giường, chẳng trách lúc nãy bước vào tôi ngửi thấy mùi gỗ thơm.
Tôi hóa đá tại chỗ, hắn gọi tôi đến dập lửa là thổi tắt nến…
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống thảm lông cạnh giường.
Nến thơm đang đốt có mùi gỗ ấm áp làm tôi cũng hơi buồn ngủ, tôi chống tay lên giường ngắm nhìn Phó Ngôn Tri.
Tóc đen rũ trên trán, gò má gọn gàng thanh thoát, môi mỏng quyến rũ, đẹp đến vô thực.
Người thế này sao lại thành đại ca xã hội đen nhỉ?
Tôi buồn chán, đồng hồ trên điện thoại báo vẫn còn nửa tiếng nữa.
Tôi bèn lên mạng tra thông tin về Phó Ngôn Tri.
Không tìm thì thôi, tìm ra thì hốt cả hền.
Hắn có tiếng máu lạnh vô tình tôi cũng biết, chỉ không ngờ scandal phía sau hắn lại phức tạp đến vậy.
Nghe nói Phó Ngôn Tri là con út của Phó Tân, người giàu nhất thành phố Diêm.
Phó Thư Vũ, anh trai cùng bố khác mẹ với Phó Ngôn Tri vốn bất hòa với hắn. Hai người vì tranh giành gia sản nhà họ Phó mà luôn ngấm ngầm tranh đấu.
Phó Thư Vũ này cũng không vừa, anh ta là tổng giám đốc của công ty giải trí lớn nhất giới showbiz. Nữ thần Trần Uẩn, nữ minh tinh hàng đầu hiện tại cũng thuộc quản lý của anh ta.
Tôi nghĩ, đế chế thương nghiệp của Phó Thư Vũ đã vào đến tận giới giải trí, sao Phó Ngôn Tri lại vào xã hội đen nhỉ?
Tôi đang hào hứng ăn dưa, định kéo xuống đọc tiếp trên đỉnh đầu lại xuất hiện một cái bóng. Vừa ngoái lại, tôi lập tức va vào cơ ngực rắn chắc của Phó Ngôn Tri. Hắn nhướn mày, lạnh lùng nhìn tôi:
- Điều tra về tôi đấy à?
- Á không!
Tôi xua tay tới tấp:
- Không, không dám. Anh Phó, tôi chỉ nghĩ, dù sao anh cũng là chủ nợ, 30 triệu này không biết đến bao giờ tôi mới trả hết. Tôi chỉ tìm hiểu ít thói quen thường ngày của anh, ai ngờ trên mạng lại đồn đại lung tung.
Tôi cười sượng trân nhìn vẻ mặt của Phó Ngôn Tri, hàng mi dài đen nhánh của hắn nhếch lên, khóe môi mỏng khẽ cong:
- Là sự thật cả đấy.
Sự thật…
Tôi ngu ngơ nghẹo cổ. n oán trong gia đình giàu có lúc nhỏ tôi cũng từng nghe. Bố tôi nói không sai, biết càng nhiều chuyện trong giới hào môn thì càng nguy hiểm.
Dù sao người ngoài cũng không biết lời đồn trong gia đình là thật hay giả.
Oe oe oe, hình như tôi lỡ gõ cửa nhà Diêm Vương mất rồi.
3.
Sau khi thổi tắt nến, tôi dè dặt ra khỏi phòng của Phó Ngôn Tri. Vừa đi ra thì nhìn thấy anh Thẹo đứng trước cầu thang.
Gã vừa nhìn thấy tôi thì dập điếu thuốc, ánh mắt chuyển từ kinh ngạc sang khâm phục, có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng ngoắc tay gọi tôi:
- Xong rồi à?
Tôi ngơ ngác:
- Thì? Hai tiếng còn chưa đủ dài à?
Gã cười khúc khích:
- Không hổ là đại ca.
Anh Thẹo nói xong thì giơ ngón tay cái lên. Còn dặn tôi phải ngoan ngoãn, chỉ cần Phó Ngôn Tri thỏa mãn, món nợ 30 triệu sẽ được trả trong nháy mắt.
Tôi ngoài tươi trong héo đáp qua loa vài câu liền lấy cớ về phòng.
Cảm giác đám này thần kinh cả loạt…
Một người đêm hôm khuya khoắt gọi tôi qua dập lửa, hóa ra lại là thổi tắt nến thơm.
Tên còn lại thì nói, thổi tắt nến sẽ trả được 30 triệu.
Bố thân yêu ơi, con muốn về nhà.
Về phòng, đêm đó tôi ngủ rất say.
Sáng này ra đã bị điện thoại của anh Thẹo dựng dậy, bảo tôi theo Phó Ngôn Tri đi dự tiệc tối.
Tôi nghe giọng nói đầy lo lắng của anh Thẹo, mơ màng cố thương lượng:
- Anh Thẹo này, bữa tiệc này người khác không đi được sao?
- Mày ngu thế, trong biệt thự này ngoài mày ra còn cô gái khác à?
Tôi bị gã nạt cho tỉnh ngủ, nín hơi không dám thở.
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng Phó Ngôn Tri truyền qua điện thoại:
- Thẹo, dịu dàng tí, đừng làm nhỏ sợ.
- Vâng đại ca, em hiểu rồi.
Trong điện thoại, anh Thẹo cười hì hì đáp Phó Ngôn Tri, sau đó cũng nhẹ nhàng với tôi hơn, giục tôi mau rời giường.
Vì tiệc tối, tôi bị kéo đi trang điểm, làm tóc, cũng mất cả ngày.
Trời dần tối, mái tóc đen dài của tôi bị uốn thành gợn sóng, trang điểm xinh đẹp, stylish chọn cho tôi một chiếc váy đeo thắt eo và đôi giày cao gót 8cm. Đối với người chỉ quen đi giày thể thao như tôi, đôi cao gót này đúng là tra tấn. Nhưng stylist có vẻ rất hài lòng.
Tôi cố gắng đứng vững không ngã xuống, bước tới cửa, Phó Ngôn Tri vóc dáng thon dài đang dựa vào cửa xe hút thuốc.
Hắn có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, đôi môi mỏng hé mở:
- Đã bảo tôi không thích màu đen mà nhỉ.
- Em quên mất, để em vào thay.
Phó Ngôn Tri dập thuốc, nheo mắt nhìn tôi:
- Thôi, lên xe đi.
4.
Xe đi ra ngoại thành, dừng lại trước một biệt thự nguy nga kiểu Trung Quốc cổ.
Thì ra dạ tiệc hôm nay là tiệc nhà họ Phó, vừa vào phòng khách đã thấy hai hàng vệ sĩ mặc âu phục đứng nghiêm trang, cung kính gọi Phó Ngôn Tri một câu cậu chủ.
Tôi vừa vào cửa đã nghe thấy một giọng nữ rất dễ nghe:
- Ngôn Tri về rồi.
Tôi theo âm thanh nhìn tới, cô gái mặc sườn xám, vóc dáng uyển chuyển, tóc búi sau gáy, yểu điệu đi đến cạnh Phó Ngôn Tri.
Phó Ngôn Tri chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, tôi đúng lúc bị cô ta cản lại, bèn lúng túng đứng tại chỗ.
Cô gái chỉ cười vô tư, chìa tay ra với tôi:
- Xin chào, tôi là Trần Uẩn.
Trần Uẩn?
Tôi cố nén kinh ngạc, cẩn thận quan sát cô gái này, không ngờ lại là tiểu hoa đang nổi đình đám, Trần Uẩn.
Tôi nắm tay Trần uẩn:
- Xin chào, tôi là Tống Huyên Huyên.
Trần Uẩn cười với tôi, tay bỗng nhiên bóp chặt, tôi cau mày vì đau, cô ta vội buông ra.
Hay lắm, cô ta đang chơi chiêu với tôi đây mà.
Bạn cùng phòng của tôi là fan của Trần Uẩn, nghe nói cô ta debut lúc 18 tuổi đã đạt đỉnh cao, tính cách dễ mến, đánh giá trong vòng rất tốt.
Ngoại giới gọi cô ta là tiểu hoa chủ yếu vì cô ta còn nhỏ, bây giờ cũng mới 25 tuổi mà thôi.
Không ngờ người thật và nghe đồn khác nhau nhiều.
- Được rồi, khó lắm mới về ăn cơm một lần, đừng nhăn mặt nữa.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi ngoái lại, chỉ thấy chủ tịch tập đoàn Phó thị, Phó Tân đang ngồi trên bàn ăn, bên cạnh là Phó Thư Vũ đeo kính gọng vàng. Hai người vừa nói vừa cười, chỉ có Phó Ngôn Tri mặt lạnh ngồi tại chỗ.
Sau khi tôi và Trần Uẩn vào chỗ ngồi, cô ta nhiệt tình tiếp chuyện với Phó Tân.
- Chú Phó, đã lâu không gặp ạ. Lần trước chú nói với cháu bị đau eo nên cháu đã nhờ bạn ở nước ngoài đặt giúp một cái ghế massage, lúc nào rảnh chú dùng thử xem.
Phó Tân hài lòng gật đầu:
- Cháu Uẩn thật chu đáo. Đúng là con trai không khéo bằng con gái mà.
Tôi nhìn bầu không khí trên bàn ăn, thấy hơi hối hận vì không hỏi chuyện Phó Ngôn Tri.
Cả ngày hôm nay đều phải trang điểm làm tóc, bây giờ đói đến nỗi bụng dán vào lưng. Cả bàn thức ăn ê hề họ không ăn, tôi đành ngồi chảy nước miếng.
Phó Thư Vũ cười:
- Ba à, em Uẩn vốn rất ân cần, lời ba nói em ấy nhớ kỹ cả.
Phó Ngôn Tri khinh khỉnh ngắt lời:
- Mấy lời khách sáo để lúc nữa hãy nói, tôi đói rồi.
Sắc mặt Phó Tân sầm xuống.
Phó Thư Vũ xin lỗi trước:
- Xin lỗi Ngôn Tri, tôi quên mất dạ dày cậu kém, phải ăn cơm đúng giờ.
Tôi nhìn Phó Ngôn Tri, đường nét gương mặt anh thanh thoát gọn gàng, biểu cảm vẫn lạnh lùng.
Đột nhiên tôi cảm thấy hơi xót Phó Ngôn Tri.
Cả cái nhà này là một đàn sói, chỉ bắt nạt mình hắn.
Không ngờ đại ca xã hội đen thanh danh lừng lẫy Phó Ngôn Tri cũng có mặt này, nhìn thật có vẻ mong manh.
Tôi cẩn thận gắp thức ăn đặt vào bát của Phó Ngôn Tri:
- A Ngôn, anh phải ăn nhiều vào, đừng để bị đói.
Ánh mắt Phó Tân nhìn tôi thêm mấy phần ghét bỏ, giọng nói đầy cay nghiệt:
- Ngôn Tri, ba không phản đối chuyện con có bạn gái, nhưng đừng loại nào cũng mang về nhà.
- Chú, cháu không phải bạn gái của Ngôn Tri…
- Không phải bạn gái, cô ấy là hôn thê của tôi, Tống Huyên Huyên.
Phó Ngôn Tri từ từ ngắt lời tôi.
Hôn thê!
Tôi hóa đá ba giây, tự dưng nhặt được một hôn phu hờ, thế thì có phải nợ 30 triệu tôi không phải trả nữa không?
Tôi lập tức nâng ly rượu đầy, cúi đầu với Phó Tân và Phó Thư Vũ:
- Chào chú, chào anh, cháu là hôn thê của Ngôn Tri.
Phó Ngôn Tri:...
- Ngôn Tri, cậu hồ đồ quá đấy.
Phó Thư Vũ là người đầu tiên phản đối.
Ngôn Tri không để ý, vươn tay ôm vai tôi. Tôi ngoan ngoãn phối hợp với hắn, tôi ôm tay hắn, nhìn Phó Thư Vũ ngọt ngào chào một câu.
Trần Uẩn bật cười:
- Loại đàn bà như cô tôi thấy nhiều rồi, vì tiền không từ thủ đoạn.
- Cô Trần thông tuệ, xin hỏi tôi là loại đàn bà thế nào?
Tôi chớp mắt nhìn cô ta.
Đấu trí mà thôi, tuy tôi chưa tự mình thực nghiệm bao giờ nhưng đọc tiểu thuyết cũng biết kha khá.
Nhìn Trần Uẩn là biết cô ta thích Phó Ngôn Tri, thường sấn sổ sáp vào lấy lòng.
Phó Thư Vũ cùng một giuộc với Trần Uẩn cả thôi.
Còn Phó Tân thiên vị con cả, để con út chịu thiệt không ít.
Phó Ngôn Tri đúng là nam chính kiểu mẫu, ở tình huống hai mặt đối địch còn mở ra một đường vào giới xã hội đen.
Quá trâu!
Trần Uẩn bị tôi chọc tức run người:
- Vậy xin hỏi cô Tống là tiểu thư nhà nào?
- Tất nhiên là của nhà họ Tống rồi, họ của tôi không rõ ràng à?
Phó Ngôn Tri khẽ cười, có vẻ tâm trạng đã tốt hơn rồi.
- Họ Tống? Thành phố Diêm có họ Tống từ bao giờ?
- Xin lỗi nhé cô Trần, nếu tôi mà biết cô không tin tôi đã mang theo sổ hộ khẩu rồi.
- Cô đừng ăn nói linh tinh.
Phó Ngôn Tri đập đôi đũa xuống bàn, lạnh lùng lườm Trần Uẩn:
- Cô Trần, hôn thê của tôi chưa đến lượt cô nói này nói nọ đâu.
Hai mắt Trần Uẩn đỏ bừng, giọng nói yếu đi rất nhiều:
- Ngôn Tri, em không có ý đó, em chỉ sợ anh bị lừa thôi.
Phó Tân hừ lạnh:
- Phó Ngôn Tri, con thì hay rồi, có hôn thê cũng không báo cho người ba này một tiếng.
- Thưa ba, năm đó ông giao công ty cho anh cả, tôi không hề nói một câu. Ông đuổi mẹ tôi khỏi nhà họ Phó cũng không nói cho ông ngoại một câu. Bây giờ hay rồi, tôi có hôn thê ông lại giở cái giọng ba này ra.
Phó Tân nghe xong, tức giận đập bàn đứng dậy.
Đám vệ sĩ xung quanh vội xông tới, đứng ngay đằng sau Phó Ngôn Tri.
Tôi sợ hãi kéo ống tay áo Phó Ngôn Tri, đứng sát lại gần hắn, chỉ hai chúng tôi bị vệ sĩ ném ra ngoài.
- A Ngôn, chú chưa hiểu rõ về em nên không khỏi hiểm lầm. Em sẽ cố chứng tỏ bản thân, anh đừng vì em mà chọc giận chú.
Tôi nháy mắt với Phó Ngôn Tri, để hắn nhượng bộ, hảo hán không ăn thiệt trước mắt.
Một giây, đám người áo đen túm cánh tay Phó Tâm, kéo vào thang máy đưa lên tầng.
Tôi há hốc mồm.
Phó Tân điên tiết hét to:
- Phó Ngôn Tri, mày là cái thứ vô liêm sỉ, giống hệt con mẹ đã chết của mày!
5.
Nửa tiếng sau, Phó Tân ngồi trước mặt Phó Ngôn Tri, liều mạng nhận lỗi:
- Ngôn Tri, ba có lỗi với con, con muốn kết hôn với ai cũng được, xin con tha cho tập đoàn Phó thị.
Phó Ngôn Tri ngồi vắt chéo chân trên ghế sa lông, nhìn chằm chằm vào Phó Tân, cười khẩy:
- Ba à, ba hiền con hiếu, mỗi tháng ăn cơm nhà là nguyện vọng của mẹ lúc còn sống. Tôi nể mặt mẹ nên mấy năm nay vẫn chừa đường lui cho ông, ông nên biết điều đi.
Phó Tân hơi kích động:
- Ngôn Tri, ba biết sai rồi, con tha cho Phó thị đi. Về sau ba không nhúng tay vào chuyện của công ty nữa, ba đồng ý xuất ngoại.
- Biết sớm thế thì hay rồi. Người một nhà chúng ta còn có thể yên lành ăn bữa cơm cuối cùng.
Vệ sĩ đưa Phó Tân đi, Phó Thư Vũ đẩy cặp kính gọng vàng, cười nhạt:
- Ngôn Tri, ba già rồi hay đãng trí, cậu cần gì chấp nhặt với ông ấy.
Phó Ngôn Tri đứng dậy:
- Anh cả nói đùa, sức khỏe ba không tốt, tôi không muốn ông ấy vất vả nên đưa ra nước ngoài điều trị sớm thôi.
- Phải rồi anh cả, nghe nói công ty giải trí của anh gần đây phải bồi thường không ít tiền cho hạng mục đầu tư, nếu cần thì đừng khách khí, tiền mặt tôi đây không thiếu.
Mặt Phó Thư Vũ lúc xanh lúc trắng.
Tôi lóc cóc đi theo Phó Ngôn Tri.
Cảnh tượng tối nay chính là kết cục trong phim ân oán hào môn, không ngờ Phó Tân hô mưa gọi gió lại có bộ dạng hèn mọn như vậy.
Nhưng hôm nay Phó Ngôn Tri quá ngầu, chi bằng vì 30 triệu tôi gả quách cho hắn cho xong.
Tôi đuổi theo Phó Ngôn Tri, một tay kéo cổ tay hắn, hắn đột nhiên dừng loại, cứng đờ ngoái lại nhìn tôi.
- Phó Ngôn Tri, em biết nhất kiến chung tình với em, em đồng ý.
- Tôi nghĩ cô hiểu…
Không chờ Phó Ngôn Tri nói xong, tôi ôm lấy cổ hắn, nhón chân hôn. Hai chân đứng không vững, tôi vội ôm eo Phó Ngôn Tri.
Hắn một tay đỡ lấy tôi, kéo dài khoảng cách, đôi mắt hẹp dài lộ ra chút chật vật, đôi môi mỏng ánh lên sắc đỏ.