Chương 7 - Cứu Con Hay Đền Tiền
Tôi bật cười khinh miệt:
“Nếu chồng tôi không có bản lĩnh… thì tôi phải mặc nhiên để các người ép đến chết, đúng không?”
Giọng bà ta nghẹn ngào, gần như sắp khóc:
“Bà chủ à… chuyện này đúng là chúng tôi sai, nhưng làm người cũng phải chừa cho nhau một đường sống chứ!
Dù sao thì… con cô cũng không chết, cô không thể thật sự bắt chúng tôi phải đền bằng mạng được…”
Ông chú lúc nãy cũng vội vàng phụ họa:
“Phải đấy cô gái, nếu trong lòng cô còn uất ức, cô cứ nói ra yêu cầu, chúng tôi nhất định làm theo!”
Tôi nhìn đám người trước mặt vẻ mặt lật lọng, lời nói trở mặt nhanh như trở tay chỉ thấy ghê tởm.
Đúng lúc đó, gã “vua làng” tiến sát lại gần tôi, hạ thấp giọng nói:
“Bà chủ, giờ cô với ông chủ cứ về trước đi… chuyện còn lại cứ giao cho tôi. Cô mà tiếp tục dây dưa, e là sẽ rước họa vào thân.”
Tôi liếc nhìn hắn, bình tĩnh hỏi:
“Cậu có thể xử lý sao cho tôi hài lòng không?”
Hắn lập tức gật đầu như gà mổ thóc:
“Chắc chắn khiến cô hài lòng!”
Lúc này tôi mới khẽ “ừ” một tiếng, rồi quay người, bước lên ngồi ở ghế sau xe của chồng.
Chồng tôi lập tức lên ghế lái, còn tôi ôm chặt con gái trong lòng, vẫn chưa hoàn hồn sau tất cả. Tôi chợt nhớ tới gã tài xế chiếc xe trắng ban nãy, liền nói với anh:
“Còn một người nữa. Em nhớ biển số xe của hắn.”
Tôi đọc dãy biển số ra. Chồng tôi nghe xong, nghiêm mặt quay sang dặn dò người bên cạnh:
“Đi dọc đường tìm cho bằng được. Từng làng từng ngõ, bất kể xa cỡ nào, phải moi cho ra tên đó.”
Người kia gật đầu đáp lời.
Ngay sau đó, chồng tôi bảo tài xế khởi động xe rồi nhẹ giọng nói với tôi:
“Anh đưa em và con về trước. Yên tâm đi, người của anh làm việc rất chắc tay.”
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, ôm con thật chặt để tự trấn an bản thân và vỗ về con gái bé bỏng.
Chồng tôi thở dài, nửa oán trách:
“Anh đã nói với em rồi, đừng mua xe năng lượng mới. Em bỏ cả đống tiền ra mua cái xe người ta ở quê chẳng ai biết, mấy lão nông dân cứ thấy là bắt nạt.
Em xem anh lái con Range Rover tới, bọn họ câm luôn, chẳng dám ho he tiếng nào.”
Tôi chỉ bình thản đáp:
“Cho dù em có lái xe gì đi nữa, chỉ cần em là đàn bà dắt theo con nhỏ… thì trong mắt họ, vẫn là dễ bắt nạt.”
Chồng tôi lẩm bẩm:
“Nếu em lái Range Rover thì đã không sao rồi…”
Tôi nhíu mày:
“Lúc này em còn đang nghẹn trong lòng, anh đừng tranh thủ quảng cáo cho Range Rover nữa.”
Anh im bặt ngay, rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi vào lòng, dịu dàng vuốt mái đầu nhỏ của con gái.
Anh đưa tôi đến đoạn đường vòng ngoài nơi xe cứu thương đã chờ sẵn.
Sau khi lên xe đến bệnh viện, bác sĩ lập tức tiến hành kiểm tra và điều trị cho cả tôi và con gái.
Tình trạng của tôi nặng hơn một chút.
May mắn thay, xương ức của tôi không bị gãy, bác sĩ kiểm tra xong chỉ bảo là tổn thương cơ, cần nghỉ ngơi và dưỡng sức đầy đủ.
Ngoài ra, tôi còn bị xuất huyết dạ dày nhẹ tất cả đều do tên tài xế xe trắng gây ra.
Tôi nằm viện điều trị, ban đầu vốn chỉ định dẫn con đi du lịch, thế mà lại phải nằm viện suốt 3 ngày trời.
Khi tôi quay lại công trường, “vua làng” bên Hồng Thạch đã nhanh chóng đến báo cáo kết quả cho chúng tôi.
Hắn mang theo một chiếc hộp nhỏ.
Khi tôi mở ra, lập tức cảm thấy rợn cả người bên trong đầy ắp… răng.
Phải đến hơn ba mươi chiếc, xếp chen chúc trong lớp lót nhung.
Tôi nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi:
“Không gây rắc rối chứ?”
Tên “vua làng” cười hề hề:
“Không đâu bà chủ. Đám người đó vừa mới dính vào tội lừa đảo 10 vạn tệ cơ mà số tiền lớn như vậy, họ còn dám đi báo cảnh sát à?
Toàn mấy ông bà già răng sắp rụng hết rồi, tôi chỉ giúp họ ‘điều trị’ trước thôi.”
“Cô cứ yên tâm, tuyệt đối không liên lụy gì đến vợ chồng cô cả.”
Chồng tôi nhíu mày, nghiêm giọng:
“Gì mà ‘không liên lụy’? Mấy chuyện này có liên quan gì đến vợ chồng tôi chứ?”
Tên kia vội vàng lắc đầu rối rít:
“Không liên quan! Không liên quan gì hết! Đây là tôi tự làm, là quyết định riêng của tôi. Mà nói thật, mấy người đó xưa nay tôi đã ngứa mắt lắm rồi!”
Tôi nhìn chằm chằm vào hộp răng, giọng lạnh như băng:
“Có bao nhiêu cái là của mụ già lúc nãy?”
Hắn cười đáp:
“Chừa lại cho bà ta vài cái răng hàm thôi. Còn lại không để sót cái nào.
Mụ già đó cả đời không biết nói thật một câu, chuyên đi hại người.
Còn giữ cho bà ta vài cái răng nhai cơm là may rồi đấy!”
Nghe hắn nói vậy, tôi mới khẽ cong môi cười:
“Làm tốt lắm.”
Tên “vua làng” cười hì hì đầy đắc ý.
Ngay lúc đó, lại có người bước đến báo tin: gã tài xế xe trắng đã bị tìm thấy, mấy hôm nay đang bị giữ lại trong khu công trình.
Khi hắn bị kéo tới, hai chân đã bị đánh gãy.
Hắn nằm rạp dưới đất, yếu ớt bò lết từng chút một.
Vừa trông thấy tôi, hắn lập tức khóc rống:
“Bà chủ… tôi xin lỗi! Là tôi mù mắt… tôi không nên ra vẻ chính nghĩa bừa bãi…”