Chương 2 - Cứu Con Gái Hay Là Mất Tất Cả

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cái thứ võ mèo cào của hắn, để dành đánh nhau với chó còn hơn.

Mất từng ấy thời gian, nếu làm lỡ việc chữa trị cho con gái tôi, tôi sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết.

2.

Thấy tôi bước ra cửa, Từ Tại Châu gào lên sau lưng:

“Dì Lâm Hôm nay dì mà bước ra khỏi cửa, tôi tuyệt đối sẽ không cưới con gái dì!”

“Dì đưa bọn tôi về nhà, nói là giúp đỡ, nhưng thực chất chẳng phải muốn tôi làm chồng từ nhỏ cho Lâm Giao Giao sao?”

Thấy tôi dừng bước, hắn nở nụ cười đắc ý:

“Nhưng tôi nói cho dì biết, tôi chỉ yêu một mình Nhược Nhan. Tôi đã sớm chịu đủ sự ngưỡng mộ tự cho là đúng của Lâm Giao Giao rồi.”

Nghe thấy màn tỏ tình thâm tình của Từ Tại Châu, Thẩm Nhược Nhan không kìm được mà lao tới ôm chầm lấy hắn:

“Các người buông anh Từ ra!”

Bàn tay mảnh mai mềm yếu của cô ta từng ngón, từng ngón cố gỡ tay vệ sĩ đang giữ lấy hắn, định cứu anh ta ra.

Nhưng khi thấy vô ích, cô ta lại quay sang, lần nữa quỳ gối trước mặt tôi:

“Cầu xin dì Lâm tha cho các anh ấy đi.”

“Nếu không phải vì cơ địa con yếu, bác sĩ nói có nguy cơ phát sinh bệnh thận, thì các anh ấy cũng sẽ không ép chị ấy hiến thận cho con.”

“Nhà họ Lâm nhiều tiền như vậy, dù chị ấy hiến thận thì chỉ cần điều dưỡng tốt sẽ không sao cả.”

“Nếu chị ấy không đồng ý, con sẽ rời khỏi nơi này. Chỉ mong dì buông tha cho họ.”

Nhìn dáng vẻ Thẩm Nhược Nhan khóc như hoa lê trong mưa, yếu đuối đến đáng thương.

Từ Tại Châu vùng vẫy, gào lên:

“Các người thắng rồi! thắng rồi!”

“Được! Nếu Lâm Giao Giao đồng ý hiến thận cho Nhược Nhan, tôi có thể suy nghĩ đến chuyện cưới cô ta.”

“Không có gì quan trọng hơn sự an nguy của Nhược Nhan!”

Tôi chỉ biết cười lạnh.

Từng đứa một, cứ tưởng cánh cửa nhà họ Lâm dễ bước vào đến thế sao?

Tôi chẳng buồn để tâm đến Từ Tại Châu nữa.

Tôi quay đầu nhìn Chúc Dĩ An: “Cậu cũng nghĩ như vậy sao?”

Nếu nói khi còn nhỏ, Từ Tại Châu đối xử với Giao Giao như một người anh trai, thì Chúc Dĩ An tuyệt đối là người bạn thân thiết nhất của con bé – không chuyện gì là không kể.

Những lần thi trượt mà buồn bã, những lúc ăn được món ngon mà vui mừng, thậm chí cả lần đầu tiên rung động vì Từ Tại Châu, người đầu tiên con bé tìm để tâm sự, luôn là Chúc Dĩ An.

Vậy mà bây giờ, nhìn người con trai từng luôn đứng phía sau bảo vệ Giao Giao, dù bất cứ

lúc nào cũng không ngần ngại đồng hành cùng con bé, lại đang mang khuôn mặt méo mó vì tức giận, giọng nói đầy ghét bỏ:

“Lẽ ra tôi phải sớm nghĩ ra, Lâm Giao Giao độc ác như vậy là do di truyền từ bà.”

“Bà đã kiểm soát cuộc đời chúng tôi suốt bao năm nay, trói chặt bọn tôi trong căn biệt thự này. Bây giờ lại muốn kiểm soát cả việc chúng tôi yêu ai, thích ai sao?”

“Tôi nói cho bà biết, tôi và Từ ca đều như nhau. Lâm Giao Giao không xứng – không xứng để tranh giành với Nhược Nhan.”

Sau khi nhận được câu trả lời, tôi chẳng buồn nói gì thêm, quay người ôm con gái lên xe.

Tôi ra lệnh cho vệ sĩ tháo vớ của hai đứa đó ra, nhét vào miệng chúng nó.

Buồn cười thật, tôi còn ôm một tia hy vọng cuối cùng.

Tôi hiểu con gái mình.

Nếu sự sỉ nhục từ Từ Tại Châu khiến Giao Giao buồn, thì sự phản bội của Chúc Dĩ An… mới thực sự là điều khiến con bé đau đớn đến tan nát cõi lòng.

Cơm một bữa là ân nghĩa, ăn nhiều là nợ nần.

Ăn thịt nhà họ Lâm tôi, uống máu nhà họ Lâm tôi mà lớn lên, cuối cùng lại đặt bát xuống rồi chửi cả nhà.

Yêu đương gì chứ, tình cảm gì chứ? Con gái của Lâm Nhạc Chi tôi không cần những thứ đó.

Tương lai của nó chỉ cần có tiền, là loại tiền tiêu mấy đời cũng không hết.

Tôi ôm chặt con gái, dịu dàng vuốt mấy sợi tóc dính chặt vào gương mặt vì nước mắt.

Xin lỗi con yêu, là lỗi của mẹ.

3.

May mắn là vết thương không sâu, con bé chỉ là bị hoảng sợ và đói lả nên mới ngất đi.

Bác sĩ xử lý vết thương xong liền truyền nước biển, cẩn thận dặn tôi để bệnh nhân nghỉ ngơi thật tốt.

Tôi xót xa xoa đầu con gái, rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh.

Sau đó, tôi gọi điện cho người chồng đã hai năm không thấy bóng dáng.

Trước khi ra nước ngoài, tôi còn dặn anh ta phải chăm sóc con gái thật tốt.

Vậy mà giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi cứ ngỡ anh ta sẽ ít nhất hỏi han một câu, nào ngờ vẫn chẳng mảy may quan tâm.

Tôi và Tống Đình Dương gặp nhau cũng chẳng phải do duyên phận đẹp đẽ gì.

Từ đời bà cố của tôi, nhà họ Lâm đã luôn là bên cưới chồng về ở rể.

Tôi xem trọng gương mặt anh ta, anh ta xem trọng tiền của tôi.

Bao năm nay, chúng tôi nước sông không phạm nước giếng, ai chơi nấy hưởng.

Tôi gọi liên tục mấy cuộc, vẫn không có ai bắt máy.

Không chút do dự, tôi lập tức khóa toàn bộ thẻ ngân hàng của anh ta.

Ba tháng tôi ở nước ngoài, rõ ràng đã khiến anh ta quên mất tiền trong túi mình rốt cuộc đến từ đâu.

……

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)