Chương 3 - Cướp Slot Học Bổng
Kiếp trước, một ngày nọ tôi về ký túc xá, đúng lúc nhìn thấy Hạ Phán lén lút đặt lọ kem nền của tôi trở lại bàn học. Lúc đó tôi coi cô ả là bạn thân, chỉ nghĩ cô ả ngại ngùng không dám mượn tôi nên cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng kiếp này, tôi không chịu đựng được nữa.
Tôi đã đổ một ít thuốc kháng sinh penicillin vào lọ kem nền của mình.
Sáng hôm sau, Hạ Phán định đi hẹn hò. Đối tượng hẹn hò là người cô ả gọi là hotboy trường, Văn Dật, một gã trai ba phải, chân đạp nhiều thuyền, miệng lưỡi dẻo quẹo.
Hạ Phán đang thử váy trước gương trong ký túc xá, ngượng ngùng nói: “Quả ơi, hôm nay Văn Dật chủ động hẹn tớ đi chơi lần đầu tiên. Anh ấy nói chưa từng gặp cô gái nào như tớ, từ khi gặp mình, trong mắt anh ấy chỉ có mình tớ thôi.”
Thịnh Quả phụ họa: “Phán à, cậu xinh đẹp thế này, lại tốt bụng nữa, con trai nào mà không thích chứ?”
Nói xong liếc tôi một cái, có ý ám chỉ: “Không giống một số người chả ra gì, chẳng ai thích cả.”
Tôi chỉ thấy buồn cười.
Lý do tôi biết Văn Dật là người thế nào là vì tối qua,m cậu ta vừa mới nhắn tin cho tôi, hỏi tôi có muốn cùng cậu ta đi chơi ở công viên giải trí không.
Chính vì tôi đã từ chối cậu ta nên cậu ta mới tìm đến Hạ Phán. Một gã đàn ông như vậy, Hạ Phán còn tưởng tôi sẽ tranh giành với cô ả?
Tôi thấy mất mặt.
Tôi cố ý đặt lọ kem nền ở vị trí dễ thấy trên bàn học rồi rời khỏi ký túc xá.
Khi tôi quay lại ký túc xá vào buổi chiều, lại nghe thấy tiếng khóc của Hạ Phán vọng ra từ trong phòng.
Xem ra, có một vở kịch hay đang chờ tôi.
5.
Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Hạ Phán vẫn mặc chiếc váy ban ngày nhưng cả mặt đầy mẩn đỏ.
Hạ Phán bị dị ứng với penicillin.
Đúng như tôi dự đoán, cô ả vẫn dùng kem nền của tôi.
Cô ả đang khóc lóc kể lể với Thịnh Quả: “Quả Quả, phải làm sao đây? Mình cảm thấy mình và Văn Dật xong rồi.”
“Hôm nay đang hẹn hò thì tự nhiên mặt mình nổi mẩn đỏ, thế nào cũng không hết, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều.”
“Văn Dật anh ấy rõ ràng giây trước còn cười với tớ, chân thành nói là anh ấy thích tớ nhưng giây sau, ánh mắt anh ấy nhìn tớ, huhu... chỉ toàn ghê tởm chán ghét…. huhu… ”
“Anh ấy dám sự bỏ tớ đi mất....”
Thịnh Quả an ủi cô ả: “Không nên như thế chứ, cậu thử nghĩ xem, cậu có ăn gì hoặc dùng gì không?”
Lời vừa dứt, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt Hạ Phán.
Cô ả như nhận ra điều gì đó, chỉ tay vào tôi hét lên: “Là Lâm Đào, là Lâm Đào cố ý hại tớ đó Thịnh Quả!”
“Cậu vừa cười! Cậu dám cười tôi!”
Tôi nhún vai, mở to đôi mắt vô tội: “Tôi hại cậu thế nào, cả ngày hôm nay tôi chẳng đụng chạm gì đến cậu cả?”
Hạ Phán làm như không nghe thấy: “Cậu đã đổ penicillin vào kem nền của cậu! Cậu cố ý mà!”
Tôi vẻ mặt nghi ngờ: “Kỳ lạ nhỉ, kem nền của tôi, tôi muốn đổ gì thì đổ, muốn dùng thế nào thì dùng, liên quan gì đến cậu?”
“Penicillin có tác dụng diệt khuẩn, tôi muốn kháng viêm, không được sao?”
“Hay là cậu đã trộm dùng kem nền của tôi?”
Mặt Hạ Phán lúc xanh lúc trắng, liên tục lắp bắp “Cậu cậu” mãi nhưng lại không thể thừa nhận mình đã trộm dùng kem nền của tôi.
Cô ả căm phẫn nhìn tôi, ánh mắt đầy thù hận: “Tôi sẽ không để cậu sống yên đâu, cứ chờ đấy!”
6.
Thứ Sáu tan học về đến ký túc xá, tôi thấy cửa ký túc xá đứng đầy người.
Vừa nhìn thấy tôi, Hạ Phán liền ôm ngực, đau khổ nói: “Đào Đào, bây giờ cậu trả lại cho tớ cái túi mới mua năm mươi nghìn thì tớ mới không truy cứu, không thì tớ chỉ có thể báo cảnh sát thôi.”
“Sắp tốt nghiệp rồi, cậu cũng không muốn để lại lịch sử đen suốt cả đời chứ?”
Sắp nghỉ hè, cuối tuần rồi, người trong khu ký túc xá đông bất thường, Hạ Phán vừa nói xong, lập tức có ngày càng nhiều người vây quanh.
Thịnh Quả ở bên cạnh phụ họa: “Lâm Đào, cậu cố ý hại Hạ Phán bị dị ứng, cô ấy không tính toán tha cho cậu nhưng ăn cắp thì quá nghiêm trọng, cậu mau trả lại cho cô ấy đi.”